“Ai?” Thiết Trụ bị kẹt cuống họng, hô hấp không thông, mặt đỏ lên, đưa tay ra sau bắt lấy người phía sau, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của Thẩm Y Y.
Bác, bác hai? Thiết Trụ lập tức cứng người.
“Cậu muốn đánh ai?” Thẩm Y Y híp mắt.
“Con, con.” Thiết Trụ nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp, lại lộ ra ý lạnh của Thẩm Y Y, sợ hãi nuốt nước bọt: “Con, không đánh ai.”
“Nói láo!” Nhị Bảo lập tức cáo trạng, nói to: “Mẹ, Thiết Trụ anh ấy vừa mới đẩy Tiểu Bảo, hại Tiểu Bảo suýt ngã, anh ấy còn giành cá của chúng con!”
Thiết Trụ trừng Nhị Bảo: “Câm…đau đau đau.”
Thẩm Y Y xách cổ áo cậu ta lên, cười như không cười: “Cậu bảo ai câm miệng?”
“Con khụ khụ hu hu ~” Thiết Trụ đau tới khóc: “Con, con không dám nữa, hu hu, bác hai, bác tha cho con đi.”
“Biết sai chưa?” Thẩm Y Y bất động: “Còn dám bắt nạt ba đứa, giành đồ của chúng nữa không?”
“Không dám nữa, không dám nữa.” Thiết Trụ nói liên thanh, ra hiệu Cẩu Đản trả cá cho Tiểu Bảo.
Mấy đứa trẻ Cẩu Đản nhìn tới dại ra, run rẩy trả cá cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lau nước mũi, vươn tay đón lấy cá, ôm vào trong lòng.
Lúc này Thẩm Y Y mới thả Thiết Trụ ra.
“Chạy mau!” Thiết Trụ vừa được tự do, chuồn còn nhanh hơn thỏ, đàn em của cậu ta cũng chạy theo cậu ta.
Đợi khi chạy xa một chút, xác nhận Thẩm Y Y không bắt được cậu ta, quay đầu hung hăng chửi: “Đồ đàn bà ác độc, vô liêm sỉ, tham ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-song-lai-truoc-khi-bo-chong-bo-con/4346752/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.