Nhan Liên Hoa lầm bầm: “Không có một món ăn mặn, tất cả đều là món chay… Không ngon!”
Chuyện này cứ thế kết thúc.
Nhưng mà có một điều không vui vẫn còn vướng trong lòng.
Nhan Dương và Lâm Tiểu Nguyệt quay về phòng, hai người vừa nói vừa cười ăn con cá lớn còn nguyên vẹn kia.
Lâm Tiểu Nguyên nấu mì gói rồi chia sẻ cùng anh.
Về lai lịch của gói mì này, Lâm Tiểu Nguyệt nói là bí mật của cô, không cho anh hỏi!
Nhan Dương cũng theo ý cô.
Vương Tú Anh cũng không đi tìm Nhan Dương, bà rời khỏi nhà chính là lập tức quay về phòng của mình, lén lút lau nước mắt.
Đêm nay Nhan Dương quậy một trận, nguyên nhân sự việc không lớn lắm, cho nên chưa chắc đã gây ra kết quả gì quá lớn.
Nhưng mà di chứng thì chắc chắn có.
Nhan Dương cũng không sốt ruột.
Ăn cá xong, Lâm Tiểu Nguyên bưng đĩa vào phòng bếp, đơn giản rửa sạch một chút.
Cô nhìn thoáng qua nhà chính, bọn họ đang ăn cơm.
Thầm nghĩ, hôm nay cô sẽ không rửa chén đâu! Cuộc phản kháng của cô cũng bắt đầu rồi!
Trong phòng, đèn dầu được thắp lên.
Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương cùng nằm trên giường, cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhan Dương… Không đụng vào cô, không đắp cùng một cái chăn với cô.
Cô quấn chăn nằm bên ngoài, còn Nhan Dương nằm bên trong chỉ mặc một bộ đồ vải thô, không đắp chăn.
Lâm Tiểu Nguyệt hỏi: “Anh không lạnh à? Có muốn đắp chăn không?”
Nhan Dương gối một cánh tay ra sau đầu, đôi mắt đen nhìn lên mái hiên: “Không cần.”
“Ừm…”
Lâm Tiểu Nguyệt quay đầu lại, đôi mắt nho đen nhìn thẳng vào gương mặt nghiêng của anh: “Anh không thích em à?”
Cô suy nghĩ, tuy rằng anh vẫn luôn gọi cô là vợ, thật sự xem cô là người phụ nữ của anh.
Nhưng anh không chạm vào cô…
Tuy rằng cô không định hiến thân cho anh, nhưng cô tò mò là vì sao anh không đụng vào cô?
Chẳng lẽ… Trong lòng đã có hình bóng của Bạch Hiểu Xuân, nữ chủ ban đầu? Cô đến chậm rồi?
Lâm Tiểu Nguyệt chửi thầm suy đoán.
“Không. Làm sao anh có thể…”
Khóe miệng của Nhan Dương giật nhẹ, đôi mắt đen bừng tỉnh nhìn thằng vào con ngươi sáng lấp lánh của Lâm Tiểu Nguyệt.
Bầu không khí đột nhiên đọng lại trong giây lát.
Lâm Tiểu Nguyệt chậm rãi kéo chăn lên che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, tiếp tục nhìn Nhan Dương chằm chằm: “Anh…”
“Hả?”
Nhan Dương chờ câu hỏi của cô.
Trên thực tế, từ trước đến nay anh chưa từng gặp trường hợp nào như thế này.
18 tuổi, anh chưa từng nếm thử hương vị của con gái, cũng rất ít tiếp xúc với nữ giới.
Trong nhà đột nhiên mua cho anh một người vợ, Nhan Dương chỉ xem cô là người một nhà.
Đêm khuya, anh cũng không biết mình có nên làm mấy chuyện của đàn ông hay không?
Rốt cuộc hiện tại anh thật sự không ổn định.
Nghĩ rất khó mới ra ngoài một lần…
Nếu chiếm hữu cô rồi để cô lại cho hai người ngốc kia, Nhan Dương cảm thấy mình thật sự không có trách nhiệm.
Hơn nữa anh cũng rất thích cô vợ nhặt này.
Trông dễ thương, đầu óc thông minh và rất đáng yêu!
“Tối… hôm nay, sao anh chưa đi?”
Lâm Tiểu Nguyệt không hỏi được chuyện buổi tối của vợ chồng kia, thay đổi chủ đề, lập tức theo bản năng hỏi vấn đề khác.
“Buổi tối hôm nay không có việc.”
Nhan Dương khẽ nhếch môi: “Không phải tối nào anh cũng bận, bình thường đều tính ngày mới ra ngoài.”
“Vậy anh chuồn ra ngoài rồi làm gì?” Lâm Tiểu Nguyệt hỏi.
“Đây là bí mật của anh.”
Nhan Dương cười: “Anh không hỏi bí mật của em, em cũng đừng hỏi bí mật của anh. Chờ đến lúc nào em bằng lòng bày tỏ tình cảm và nói rõ ngọn ngành với anh thì anh sẽ nói bí mật của mình cho em biết.”
Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu: “Vậy anh… Lần sau là khi nào anh ra ngoài?”
Nhan Dương nhíu mày: “Không biết.”
Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu: “À.”
Nhan Dương thấy vậy thì hỏi cô: “Sao vậy? Em muốn anh ra ngoài à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]