Cơm sáng, Lâm Tiểu Nguyệt bưng hai chén cháo bắp loãng, trốn vào trong phòng ăn với Nhan Dương, Vương Tú Anh chưa nói gì.
Ăn cơm sáng xong, Vương Tú Anh và chồng của bà là Nhan Đại Dũng, hai người vì chuyện bổ sung thêm đồ gia dụng cho nhà mình, mà đi ra cửa làm thêm.
Rốt cuộc, chuyện cãi nhau ầm ĩ giữa trưa ngày hôm qua, vốn dĩ nhà bọn họ đã bị trừ đi 500 phân tiền, năm nay sống nổi qua mùa đông cũng là một vấn đề.
Trước khi đi, Vương Tú Anh bảo Lâm Tiểu Nguyệt trông nom kỹ Nhan Dương, sẵn tiện số ngô trong sân cũng phải được tách hạt, đây là công việc nhà mà Lâm Tiểu Nguyệt phải hoàn thành trong ngày hôm nay.
Đất toàn là cùi bắp, Lâm Tiểu Nguyệt ngồi ở trên băng ghế nhỏ, một tay cầm cái cây, gõ gõ đánh đánh, từng hạt bắp rơi ra.
Bên người, Nhan Dương cũng cau mày, cùng làm việc chung với cô.
Bắp cứng bang bang, sau khi bào bắp thành hạt, lại nghiền thành bột ngô, gia công từng bước, sau đó lại ở trong bụng mấy người nhà họ Nhan, hóa thành phân ra ngoài.
Kết quả cũng không khác lắm, khác ở chỗ là, mấy việc này toàn do những nữ phụ nữ ở tam phòng làm.
Sau khi Vương Tú Anh rời tay, dừng ở trên người Lâm Tiểu Nguyệt, việc này làm cho Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy rất không hài lòng.
Nhan Dương cũng không vui.
Nói đúng ra…. Là nhân cách thứ ba của Nhan Dương cảm thấy không vui.
Anh không thích làm mấy công việc này, cũng không muốn Lâm Tiểu Nguyệt làm những việc này, càng không thích nhà họ Nhan, cũng chỉ có mỗi tam phòng ở nhà làm việc.
Ngoài ra còn uất ức hai nhân cách kia của Nhan Dương chẳng làm được việc gì, không tranh không đoạt thì thôi, lại còn áp chế anh, không cho anh ra thường xuyên.
Cho dù nhân cách thứ ba của Nhan Dương có muốn làm chút gì đó để thay đổi hiện trạng này, sau khi anh bị hai nhân cách khác của Nhan Dương ngăn chặn, cộng thêm việc ném hết cục diện rối rắm xuống.
Cho nên, anh rất ít khi ra, cũng không thể tùy tiện hành động làm gì ở trong nhà.
Việc này, làm cho anh cảm thấy rất bực tức.
Lâm Tiểu Nguyệt vừa làm việc, vừa kể chuyện xảy ra lúc giữa trưa ngày hôm qua cho anh nghe.
Cuối cùng, cô còn đưa ra một kiến nghị, “Em cảm thấy nên chia nhà. Cho dù chia nhà tam phòng của chúng ta đi cũng được, bọn họ muốn loạn thành nồi cháo, cứ để cho hai nhà kia làm, anh cảm thấy sao?”
Nhan Dương nhướng mày, nheo mắt lại, ghé mắt nhìn về phía cô, “Sau đó?”
“Sau đó…. Chúng ta lập tức chia nhà.”
Lâm Tiểu Nguyệt thấy anh không phản bác ý kiến của cô, tiếp tục đề nghị, “Em nhớ đến, chia nhà chắc chắn là một chuyện tốt. Sau khi chia rõ ràng, nhà chúng ta nhất định có thể từ từ phát triển tốt!”
Đặc biệt ngày cải cách đang một gần, Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy, bằng đầu óc của cô, sau này chắc chắn có thể sống một cuộc đời tốt ở trong nhà.
Đến lúc đó, nếu tiền cả cái nhà này loạn thành một đống, thì bọn họ thực sự rất hại!
“Cho nên?” Nhan Dương nhấp môi hỏi.
“Cho nên em đang hỏi ý kiến của anh đây, anh có ý tưởng gì không?” Khuỷu tay của Lâm Tiểu Nguyệt trỏ vào anh, bảo anh thể hiện bộ dạng người đàn ông của gia đình.
Vốn dĩ…. Anh chính là một nhân vật cực kỳ vang dội trong truyện gốc.
Tuy rằng cô sẽ không làm anh hắc hóa, nhưng anh cũng phải đứng lên!
Nhan Dương ném mấy hạt bắp vừa mới lóc xong ở trong tay, cười xâu xa nói, “Vợ nói, anh chắc chắn phải nghe rồi, đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]