Tôn Tú Lan quỳ trên mặt đất ôm chân Cố Trường Kiện khóc rống thất thanh : “Trường Kiện, anh tha thứ cho em đi! Em làm như vậy là vì anh, vì cái nhà này! Nếu em không giả bộ đau khổ, làm những việc khổ tâm như vậy, Trần Đại Trụ đã sớm tìm đến đây nháo lên rồi! Lúc trước em phát hiện ra trong bụng đã có Á Á, không có biện pháp nào mới phải gả cho Trần Đại Trụ. Nếu em không gả cho hắn ta, thì Á Á phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em lại để cho con bé bịi chỉ trích là không có cha sao? Trường Kiện, Trường Kiện, em dám chỉ lên trời mà thề, em làm hết thảy tất cả đều là vì anh, vì Á Á, vì Tiểu Bân. Em yêu anh, em nếu không yêu anh, thì làm sao lúc trước có thể đồng ý chia tay với anh, để cho anh tuỳ ý đi vào trong thành phố kết hôn với Dương San?” 
Hai người này, một mắng, một khóc, ồn ào đến kinh thiên động địa, còn Cố Á ôm lấy tiểu Bân trốn ở trong phòng cô ta, da đầu căng ra đau đớn. 
Cô ta không thể nghĩ ra được, mọi chuyện lại phát sinh ra ồn ào đến như vậy. Cô ta không ngờ Trần Đại Tráng lại có thể đến đây, làm ra những chuyện mất mặt như vậy. Còn ba cô ta Cố Trường Kiện còn bị mất công tác, thậm chí hành lý mà mẹ cô ta cố ý chuẩn bị cho cô ta đi hải đảo đã bị Cố Linh cầm đi mất! 
Phải biết rằng, trong hành lý kia, có 150 đồng, mẹ cô ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-trong-sinh-hoa-khoi-cau-sinh-noi-bien-dao/420079/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.