Ngày mai, Cố Linh cô sẽ làm cho thanh danh của Tôn Tú Lan cùng Cố Trường Kiện vứt đi thành rác. Cô sẽ lấy về đồ vật của mẹ, sẽ vác hành trang rời khỏi chỗ thị phi này. Cô muốn đi đến hải đảo thần bí xa xôi kia. Ở nơi đó, cô sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới. Cố Á nguyên bản không muốn viết thư xin lỗi gì hết, nhưng vì muốn thuận lợi gả cho Dư Minh Hâm, cuối cùng cô ta vẫn viết lá thư đó. Dù sao thì đến sáng ngày mai, Cố Linh sẽ phải lăn đến hải đảo, cô ta có viết thư xin lỗi thì có thể thế nào? Cố Á nghĩ đến bộ dáng nhu nhược của Cố Linh liền nghĩ, khi Cố Linh đến hải đảo kia, chắc không đến nửa năm sẽ phải chết! Buổi tối ngày hôm nay ở Cố gia có nhiều người mất ngủ. Trong lòng của mỗi người đều không an ổn. Cố Trường Kiện cứ nghĩ đến cảnh con gái ông ta bị tên hỗn đản Dư Minh Hâm kia đè ở trên giường liền tức giận đến mức không ngủ được. Ông ta muốn sáng mai, khi mà người Dư gia tới, ông ta cần phải phát tiết một p hen! Hơn nữa, ông ta cảm thấy, Cố Linh giống như có chút thay đổi, nhưng ông ta cũng không thể nói rõ được, đến tột cùng con bé thay đổi ở chỗ nào. Nhưng ánh mắt của Cố Linh làm cho ông ta nhớ tới một người. Trước khi Dương San đi công tác Hải Nam, trong lúc vô ý, cô ấy đã nhìn thấy được trên cổ ông ta có một vệt đỏ do Tôn Tú Lan tạo ra. Lúc ấy, Dương San không hỏi ông ta một câu gì, nhưng bộ dáng của cô ấy lại giống như cái gì cũng đã biết. Ánh mắt lạnh băng, đạm mạc của Dương San chính là châm chọc cùng thất vọng đối với ông ta. Mỗi lần Cố Trường Kiện nhớ lại ánh mắt đó, ông ta đều khó chịu đến cực điểm! Có thằng đàn ông nào chịu đựng nổi ánh mắt đó, mà có thằng đàn ông nào lại không thích vợ mình ôn nhu, luôn thuận theo ý của mình?
Cho nên Cố Trường Kiện tình nguyện kết hôn cùng Tôn Tú Lan, một cô gái nông thôn không có văn hoá, cũng không muốn sống tiếp cùng Dương San. Huống chi, Tôn Tú Lan luôn luôn thành thật, giữ đúng bổn phận của một người vợ, không giống như Dương San, ỷ vào việc có văn hoá, khi hai người cãi nhau, miệng Dương San đầy đạo lý, không bao giờ chịu nhường nhịn ông ta. Tôn Tú Lan nằm ở bên cạnh Cố Trường Kiện cũng ngủ không được. Bà ta lo lắng cho con gái Cố Á của bà ta phải gả đến Dư gia, sẽ bị tra tấn. Còn Cố Linh nữa, bà ta lo lắng, khi Cố Linh đến hải đảo lại được vị thủ trưởng trẻ tuổi ở hải đảo kia coi trọng. Bà ta lo lắng như vậy cũng bởi vì Cố Linh có một gương mặt đẹp đến quá mức… Nhưng bà ta lại nghĩ đến việc, nếu Cố Linh trở thành vợ của thủ trưởng, thì con nhỏ đó sẽ giúp đỡ trong nhà chứ? Nhưng dựa vào cái gì mà Cố Linh lại trở thành vợ của thủ trưởng, con nhỏ đó làm sao có thể xứng. Tôn Tú Lan rất khó chịu a, trong lòng bà ta giống như có trăm bàn tay cào cấu. Bà ta không hy vọng Cố Linh giúp đỡ gì cho nhà mẹ đẻ, chỉ hy vọng Cố Linh chịu khổ vĩnh viễn ở hải đảo kia đi, tốt nhất đừng trở về nữa! Còn Cố Á chính là cao hứng đến ngủ không được, một đêm đều mơ tưởng đến biệt thự, ô tô cùng người giúp việc. Ngược lại chỉ có Cố Linh là bình tĩnh, cô miễn cưỡng ngủ được một giấc. Buổi sáng 6 giờ Cố Linh đã dậy rồi, bởi vì sáng hôm nay, lúc 6h30 thư ký Mã cùng dì Trần Tuyết Phương sẽ đến Cố gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]