Cố Á khóc sướt mướt, trên mặt cô ta vẫn còn in rõ một bàn tay. Trong lòng Tôn Tú Lan khó chịu, bà ta hận không thể đi lên cào cấu đầu tóc Cố Linh, xé rách mặt của cô!
Nhưng bà ta là ai, bà ta là Tôn Tú Lan, là mẹ kế tốt nhất, vì vậy bà ta vẫn nhịn xuống, tiếp tục khóc : “Linh Linh, con có gì không hài lòng, cần phát tiết thì đánh trên người mẹ, Á Á còn nhỏ, nó là em gái con, sao con có thể dánh vào mặt nó như vậy?”
Vừa nói, Tôn Tú Lan tiếp tục giơ tay đánh vào người mình : “Đều do mẹ, đều do mẹ, nếu không phải do mẹ, Linh Linh sẽ không tức giận như vậy……”
Cố Trường Kiện nhìn Tôn Tú Lan đánh vào bản thân như vậy, không đành lòng, ông ta bắt lấy cánh tay của Tôn Tú Lan: “Sao lại có thể trách em? Là do Cố Linh không hiểu chuyện, em đừng việc gì cũng ôm lấy thay con bé!”
Nói xong, ông ta bắt đầu trách cứ Cố Linh: “Con vì sao lại đánh Á Á? Con bé nhỏ hơn con, con là chị gái, chẳng những không biết đau em gái, còn cả ngày bắt nạt con bé. Con có phải cảm thấy, ba không quản được con hay không?”
Cố Linh vẻ mặt bình tĩnh: “Cố Á mắng con là đứa con không cha không mẹ, nhưng con không phải như vậy, con không có mẹ, nhưng con có ba a.”
Cố Trường Kiện nghe thấy liền sửng sốt. Cố Á lập tức lớn tiếng biện giải: “Em khi nào thì mắng chị là không cha không mẹ? Chị bôi nhọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-trong-sinh-hoa-khoi-cau-sinh-noi-bien-dao/420063/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.