Cán bộ thôn đã thương lượng cùng nhau, nhất trí sắp xếp cho Sở Uyển tạm thời ở lại trong căn nhà tranh hai gian ở cửa thôn. 
Nhà tranh rách nát, cũ kỹ, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh. Khi trời mưa còn bị giột, nhưng từ đây bản thân mình được tự do vì vậy mà Sở Uyển một chút cũng không sợ, không lo lắng. 
Chủ nhiệm Tưởng cùng nhóm thanh niên trí thức mang toàn bộ đồ đạc, hành lý của Sở Uyển đến nhà tranh, sắp xếp mọi đồ vật cho cô. 
Nhưng Sở Uyển thật sự rất ngại khi đã làm phiền mọi người nhiều như vậy, dư lại vài việc cần sắp xếp dọn dẹp cô liền cảm ơn mọi người, không cần mọi người phải giúp đỡ nữa. 
“Mọi người đều trở về đi.” Uông Mỹ Như nói ra một câu, sau đó tự mình đưa nhóm thanh niên trí thức ra cửa. 
Uông Mỹ Như là người biết làm việc, cô ta khi cười lên trông rất xán lạn, khi đưa mọi người ra cửa còn hành huyên nói chuyện với bọn họ. 
Chỉ là trong lòng nhóm thanh niên trí thức đều buồn bực. Bọn họ nhớ không lầm, chủ nhiệm Tưởng là người gọi bọn họ tới, như thế nào cô ta đột nhiên lại trở thành một người lãnh đạo ở chỗ này? 
Trong phòng, chủ nhiệm Tưởng không yên lòng Sở Uyển, lại dặn dò cô vài câu, sau đó mới vội vàng tưới văn phòng làm việc còn đang dang dở. 
Sở Uyển tiễn bà ra cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy Uông Mỹ Như vẫn còn ở lại. 
“Cô như thế nào còn chưa đi?” 
“Tôi muốn ở lại giúp cô a, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-nhi-hon-nuong-chieu-tieu-qua-phu-hang-ngay/582644/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.