Nhóc con có vể rất sốt ruột, đôi tay nhỏ bụ bẫm múa may, kêu lên: “Sẽ bị ngã xuống a”
Sở Uyển mờ mịt mà nhìn cô bé.
Cô bé này trước nay Sở Uyển chưa nhìn thấy, không biết là trẻ con nhà ai?
“Ngã xuống rất đau a!”
“Hô hô —— hô hô ——”
Một gương mặt đầy thịt dán trên cửa sổ rất nhiệt tình, còn phồng miệng lên, cách một tầng cửa sổ mà thổi thổi cho Sở Uyển hết đau.
Sở Uyển ngốc ngốc, cô nhóc này từ đâu chạy tới đây vậy?
Giây tiếp theo, Sở Uyển liền nhìn thấy một cậu nhóc đựng cạnh cô bé.
Cậu nhóc trông lớn hôn cô nhóc một chút, mặt xị xị, miệng dính chặt, không nói một lời nào, lôi kéo tay cô nhóc muốn rời đi.
Chính là cô nhóc không nghe lời, vẫn múa may hai cánh tay béo của mình, nói: ‘Chị ơi, chị xuống dưới nha!”
Sở Uyển bị chọc cười, bỏ tay xuống, hai tay đỡ ghế ghỗ, chậm rãi hạ cở thể xuống.
“Về nhà.” An Năm nói.
Thanh Thanh đem đầu mình lắc qua lắc lại giống như trống bỏi, nhón mũi chân, đem đầu tiếp tục dán vào cửa sổ nhìn.
Thanh Thanh thấy Sở Uyển đã cẩn thận bò từ ghế ghỗ xuống bàn, trái tim nhỏ của cô bé giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Đến khi Sở Uyển rốt cuộc nhẹ nhàng mở cửa, từ trong nhà đi đến phía sau, Thanh Thanh lúc này mới chớp chớp đôi mắt, rốt cuộc mới thấy ngượng ngùng, trốn đến phía sau anh trai.
Sở Uyển nhìn kỹ hai đứa trẻ xa lạ. Cậu nhóc để một kiểu tóc ngắn ngủn như con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-nhi-hon-nuong-chieu-tieu-qua-phu-hang-ngay/582629/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.