Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rừng trúc phải đi một lúc mới vào, măng ở đây mọc sớm, trung tuần tháng hai đã bắt đầu có rồi, mỗi lúc đến thời gian này, khắp nơi trong rừng trúc toàn người với người, măng trúc làm được nhiều món lại còn ngon, ai cũng muốn đào thêm.
Đỗ Tiểu Quyên nói bên này đã không còn măng, Thẩm Vi Vi bắt đầu tự hỏi có thể nhặt được những gì còn sót lại không, nhưng nhìn một vòng chung quanh nhận ra thực sự không còn gì, chỉ còn lại một vài cây măng đã lớn, bắt đầu lột vỏ măng ra rồi.
Loại măng này không được coi là mềm, ăn vào chắc chắn không ngon, nhưng đây chính là thứ Thẩm Vi Vi cần.
“Sai lại không đi nữa?” Tiểu An nghiêng đầu hỏi, lẽ nào đã đến nơi rồi sao? Cậu có linh cảm chuyện này không đơn giản như vậy, nếu không mẹ chắc chắn sẽ không dùng một bông hoa hồng để đổi với cậu.
Quả đúng như dự đoán, giây tiếp theo Thẩm Vi Vi cười híp mắt, nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Trò chơi.
Tiểu An đột nhiên cảnh giác, mặc dù ngày nào cậu cũng cùng bạn bè chơi trò chơi, nhưng sao cậu cứ cảm thấy “trò chơi” mà mẹ nhắc đến không bình thường.
Không chỉ cậu, ngay cả Đại Phúc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn qua phía này.
“Đơn giản lắm, hai đứa một đôi, một mình mẹ một đợi, thi hái măng, trong thời gian quy định ai hái được nhiều măng hơn, người đó sẽ thắng.” Thẩm Vi Vi nói.
Hái măng
“Tại sao lại thi cái này”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-me-ruot-phao-hoi-trong-sinh/4382900/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.