Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đỗ Tiểu Quyên từ chối ở lại ăn cơm, nói rằng sẽ quay lại vào buổi chiều, Thẩm Vi Vi gật đầu, cũng đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm, kết quả còn chưa đi hai bước đã sững người lại.
Miếng đất này, là do ai trồng? Cô và Đỗ Tiểu Quyên bắt đầu từ bên trái, mà Tiểu An vẫn luôn ở phía sau bọn họ, phân thành hai luống, nhưng miếng đất ở trước mắt này lại nằm ở một bên khác, chưa kể nó đã được trồng hoàn tất, còn rất gọn gàng, ước chừng được ba luống.
Không phải là cô, cũng không phải Tiểu An, vậy chỉ còn lại một người…
Cô bước nhanh vào trong nhà, lập tức thấy Đại Phúc đang đưa lưng về phía cửa, cúi thấp đầu không biết đang làm cái gì.
Thẩm Vi Vi biết rằng tâm tư Đại Phúc khá tinh tế, cho nên mỗi lần bất kể tìm cậu làm gì, cô đều sẽ gọi tên cậu trước, cho cậu có đủ cảm giác an toàn, nhưng lần này, cô lại không nói gì mà trực tiếp duỗi tay kéo bàn tay nhỏ của Đại Phúc lại.
Cúi đầu nhìn, liền thấy trên đôi bàn tay vốn nên trắng nõn kia đã điểm thêm vài nốt đỏ.
Mặc dù Thẩm Vi Vi giao cho Tiểu An nhiệm vụ phải trồng hai luống rau, nhưng đó là trong một ngày, bởi vì đối với một đứa trẻ năm tuổi, để trồng xong trong một buổi không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Đại Phúc lại hoàn thành số lượng gấp ba lần mà không nói một lời nào, chưa kể đến việc tay và chân cậu đau biết bao nhiêu, đến cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-me-ruot-phao-hoi-trong-sinh/4382898/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.