Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đỗ Tiểu Quyên rất kinh ngạc, ngay cả khi cô ấy chưa có con nhưng vẫn biết vấn đề này nghiêm trọng biết bao nhiêu.
Nhưng làm thế nào lại suy dinh dưỡng? Rõ ràng là mẹ của đoàn trưởng đối xử với hai đứa cháu trai rất tốt mà.
Mặc dù Thẩm Vi Vi đã đoán được sẽ như thế này từ trước, nhưng vẫn không nhịn được mà trở nên tức giận, cô hỏi: “Bác sĩ Chu, bọn nó có cần uống thuốc không?”
Lương y như từ mẫu, đặc biệt là những bác sĩ lớn tuổi như bác sĩ Chu, không đành lòng nhìn thấy trẻ em phải chịu đau đớn nhất, nhưng ông ấy cũng biết Thẩm Vi Vi vừa mới tỉnh lại, những chuyện này không liên quan gì đến cô, ông ấy đoán có lẽ là người lớn nào đó trong nhà không quan tâm chăm sóc trẻ nhỏ, khi đề cập đến chuyện trong nhà, ông ấy không tiện hỏi gì thêm.
“Không cần uống thuốc, nhưng tôi có thể kê một ít thuốc trung y bồi bổ, cô có thể nấu canh cho bọn trẻ uống, có thể nhanh chóng hồi phục thân thể.”
“Cảm ơn.” Thẩm Vi Vi gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Có thuốc nào tốt cho mắt không?”
“Cho mắt?”
Không chỉ có là bác sĩ Chu, mà đến cả Tiểu An đứng bên cạnh cũng không hiểu.
Ông bác sĩ nói rằng sức khỏe của cậu không tốt, cậu biết điều đó, bởi vì có đôi khi cậu đánh nhau thua, nhưng mà mắt của cậu không có vấn đề gì hết, mỗi lần trốn học chạy ra ngoài chơi, cậu đều là người đầu tiên phát hiện khi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-me-ruot-phao-hoi-trong-sinh/4382890/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.