Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà nội không thích bọn họ, ngoại trừ lúc bố ở nhà, bà nội đối xử với hai anh em rất tệ, không chỉ bắt bọn họ làm việc, còn không cho bọn họ ăn cơm. Lúc trước, khi bà nội còn chưa đến, bọn họ ít nhất còn có thể đi nhà ăn mua bánh lương khô để ăn, nhưng hiện tại ngay cả bánh cũng không có nữa.
Bởi vì tiền và phiếu ăn đều bị gửi về quê, ngay cả chú gà ban đầu cậu mua cũng bị bà nội đổi thành tiền gửi về quê ngay khi nó lớn.
Bà nội nói anh em họ trong nhà mới là cháu đích tôn của bà ta, cậu với Đại Phúc là những đứa trẻ hoang không mẹ, không xứng được ăn thịt, càng không xứng có một cuộc sống tốt đẹp.
Nghĩ đến chú gà bị chết, Tiểu An lắc đầu một cách mãnh liệt. Cậu không vui, cho dù là bà nội hay mẹ, những người đó đều chẳng liên quan đến cậu, dù sao bọn họ cũng sẽ đối xử không tốt với cậu.
Cậu nghĩ như vậy, nên khi nhìn thấy bố cõng một người phụ nữ quay về, tuy Tiểu An tò mò nhưng cái gì cũng không làm.
Thế mà ngay giây sau, người phụ nữ ấy đi về phía cậu, không nói gì đã khóc.
Tiểu An rất không thích con gái khóc lóc. Lúc trước khi ra ngoài chơi, cậu đều cách xa mấy đứa con gái này, nhưng lần này cậu lại không cảm thấy phiền, còn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, giống như lần trước chạy lên núi bị ong rừng đốt, đau vô cùng.
Nhưng bây giờ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-me-ruot-phao-hoi-trong-sinh/4382873/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.