Hà Ngọc Yến không ngờ rằng đối phương vừa mở miệng đã nói câu này, cô kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đứng bật lên. Lúc này cô dẫn Thẩm Tiểu Muội đi vào phòng nghỉ của công nhân viên chức, rót một ly nước ấm cho cô ấy. Khi nghe thấy lời này, cô hít một hơi rất sâu, hỏi: "Là về đứa bé kia sao?" Thẩm Tiểu Muội kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hà Ngọc Yến, ngay sau đó cười khổ: "Có phải mọi người đều không coi trọng đứa bé mà tôi nhận nuôi không?" Hà Ngọc Yến lắc đầu: "Chủ yếu là cuộc sống gần đây của cô ngoại trừ đứa bé kia thì cũng không có thay đổi gì khác." Nghe thấy lời này, biểu cảm của Thẩm Tiểu Muội lại trở nên khó coi, "Tôi nghi ngờ đứa bé kia là con của anh Văn." Hà Ngọc Yến kinh ngạc nhìn qua: "Cô chắc chứ?" Cô kinh ngạc không phải do con người Lữ Vĩ Văn tốt đến nhường nào mà là do mười mấy năm qua, đối phương cho người ta ấn tượng là một người chung thủy với hôn nhân. Biểu cảm Thẩm Tiểu Muội càng trở nên khó coi: "Chắc chắn. Những năm trước tôi nói muốn nhận con nuôi thì anh ấy nói hai vợ chồng chúng tôi cùng nhau sinh sống là tốt rồi, không ngờ khoảng thời gian trước anh ấy đột nhiên đồng ý. Lúc ấy tôi thấy bé gái kia đáng yêu nên mừng rỡ không chú ý đến gì hết." Lời này vừa nghe đã có ý ngầm. Quả nhiên, câu tiếp theo của Thẩm Tiểu Muội đã kể hết những chuyện đã xảy ra. Thì ra vào ngày nhặt được đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629658/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.