"Ay da, nghĩ nhiều vậy làm gì? Thím nói cháu nghe, cháu cứ bán đi là xong, cầm tiền đến gửi ở cửa hàng châu báu Tôn thị còn hơn!" Người nói chuyện là con gái út của ông Khang. Hôm nay đối phương đến đây dọn đồ của ông Khang ở trạm phế phẩm về nhà. Hôm qua Hà Ngọc Yến đã bàn bạc với ông Khang và ông Lư về chuyện trạm phế phẩm sau đó thanh toán tiền lương cho hai ông. Cô còn phát thêm tiền thưởng xem như là dấu chấm câu hoàn mỹ cho cuộc đời làm công của hai người đó. Giờ nghe con gái ông Khang nói những lời này, Hà Ngọc Yến nhịn không được mà hỏi: "Thím cũng là hội viên của Tôn thị ạ?" Người phụ nữ gật đầu: "Phải đó! Thím nói cháu này, bây giờ mở trạm phế phẩm chẳng kiếm được mấy xu. Giống như ba thím kìa, một tháng làm ở chỗ này chỉ được 70 đồng. Nhưng thím gửi gần 3000 đồng bên chỗ Tôn thị, một tháng kiếm lời được cả trăm đồng." Hà Ngọc Yến nghe số tiền xong lập tức nhớ tới lúc trước có nghe nói hình như tiền lời chỗ này đã giảm hơn một chút. Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục: "Cho nên mở trạm phế liệu không đáng giá. Thím thấy phá chỗ này đi thì có tương lai hơn. Chắc có thể bán được mấy ngàn tệ đấy. Đến lúc đó cháu cầm đến Tôn thị làm thẻ hội viên. Một tháng ăn không ngồi rồi cũng có mấy chục đồng lời. Tốt biết bao!" Lãi suất cao như thế chứng tỏ nguy hiểm càng lớn. Tuy mấy năm nay số lượng hội viên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629645/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.