Ở một bên khác, sau khi theo đoàn đến khách sạn, Lưu Bình Bình bị bỏ lại ở sảnh. Giáo sư từ đại học H đã dẫn cô ta qua cửa khẩu nhưng họ không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với một người ngoại quốc đã trưởng thành như cô ta. Vì vậy, không ai quan tâm đến cô ta cả. Lưu Bình Bình không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng chờ ở sảnh khách sạn. Cũng không phải cô ta không muốn thuê một phòng để nghỉ ngơi nhưng khi hỏi thử giá ở nơi này, cô ta sợ đến mức không dám mở miệng nữa. Lần này đi theo đến Hồng Kông, cô ta đã hạ quyết tâm, trừ khi có thể có được một kết quả hài lòng, nếu không cô ta sẽ không bỏ qua. Ngày hôm đó sau khi bị đuổi học, Lưu Bình Bình rất hối hận. Đại học Bắc Thành không dễ thi đỗ, cô ta đã phải rất nỗ lực mới có thể đỗ vào, ai trong số bạn bè họ hàng cũng đều ngưỡng mộ cô ta! Thế nhưng, ba cô ta lại bị bắt, gia đình không còn tiền nữa. Lúc đó, mẹ cô ta nói với cô ta rằng các nước phát triển trên thế giới đều rất giàu có. Ở đó, người dân cũng rất giàu. Mẹ cô ta nói một người bạn của bà trước đây rất nghèo khó nhưng đã được một người họ hàng nghèo đưa sang nước M để hưởng phúc. Sau khi người đó đến nước M còn viết một bức thư gửi về cho mẹ cô ta. Lưu Bình Bình đã thấy bức thư đó. Những cảnh tượng được mô tả trong thư đẹp như một thiên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629592/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.