Rất nhanh, trong tiếng k** r*n có một bác gái nhảy ra: "Lữ Vĩ Văn kêu anh hai của tôi là chú họ, tôi là cô họ của nó. Bây giờ tôi cũng không sợ mất mặt, anh hai tôi là Giám đốc cửa hàng bách hóa." Mọi người nghe thấy cái danh hiệu này lại hoảng sợ, nghĩ thầm sao Lữ Vĩ Văn còn có người họ hàng có địa vị như vậy chứ? Bác gái thấy vậy không có bất kỳ vẻ khác thường gì, ngược lại tiếp tục kể khổ: "Chuyện của cửa hàng bách hóa thật sự không liên quan gì đến anh hai tôi, con người anh ấy rất ngốc, do cấp trên phía công ty Cung Tiêu xảy ra vấn đề sau đó đổ hết trách nhiệm lên người anh hai tôi." Hà Ngọc Yến trở về nhà đặt đồ đạc xuống, chờ khi đi ra ngoài thì cô nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Thì ra ngày cuối tuần đó cửa hàng bách hoá đã trả tiền tất cả đồ điện bị trả hàng. Tất cả nhân viên liên quan đến chuyện này đều bị công ty Cung Tiêu kêu đi hỏi chuyện. Chờ sau khi hỏi ra manh mối, người nên đưa đến Sở Cảnh Sát thì đưa đến Sở Cảnh Sát, người không đến mức độ kia thì bị đuổi việc và thông báo toàn bộ đơn vị. Đương nhiên, cửa hàng bách hoá bên này, người chịu trách nhiệm chủ yếu là Giám đốc Lữ. Trên người ông ta thật sự không có khuyết điểm lớn gì nhưng chuyện trả hàng đồ điện lần này gây ồn ào quá lớn. Không chỉ tổn hại đến danh tiếng của cửa hàng bách hóa mà còn tạo thành tổn thất tài sản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629576/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.