Trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt. Khi Hà Ngọc Yến xuống xe trời cũng đã tối đen, vậy mà có không ít hàng xóm trong ngõ chen chúc ở bên trong khu nhà. Cô nhìn sơ qua vài lần, phát hiện tất cả đều là người hôm nay đi đến cửa hàng quần áo. "Yến Tử, con trở về đúng lúc lắm. Lại đây, lại đây. Lần này chị Trịnh xài rất nhiều tiền, quen biết mấy chục năm cũng không hào phóng như vậy. Chị ấy phải tặng cho mỗi nhà hai quả trứng gà luộc." Người hôm nay đi làm chỗ dựa cho bác gái Trịnh cộng lại ít nhất cũng có gần hai mươi người. Nhiều người như vậy, một người hai quả trứng gà cũng phải tốn bốn mươi quả trứng. Trong tay bác gái Trịnh không có nhiều tiền, tặng như vậy thật sự rất hào phóng. Bác gái Phùng kêu ba mẹ con Hà Ngọc Yến lại đây, nói với bác gái Trịnh đang luộc trứng gà: "Chị Trịnh, người đến rồi." Chỉ thấy trên bếp lò thường ngày dùng để nấu cơm đặt ở trước cửa nhà họ Đổng, lúc này đặt một cái nồi lớn, trong nồi là từng quả trứng gà luộc trắng mập đáng yêu, đang bốc hơi nóng. "Chị ấy đó, nghe nói chuyện hôm nay, biết con lén giúp đỡ không ít, muốn cảm ơn con nhưng lại không được tự nhiên." Hà Ngọc Yến không quen với việc bác gái Trịnh ngại ngùng, cô thật sự không thích cách làm người của bác gái Trịnh, cho dù bà ta rất thảm nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không thích chính là không thích. Cho nên lúc này cô cũng không có nhiều suy nghĩ muốn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629565/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.