Sau khi ăn xong một bữa cơm mang đậm hương vị đặc trưng của Quảng Châu, hai vợ chồng cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ trò chuyện với Hứa Linh về lịch trình của ngày mai. Ở đây, nhà nào cũng ở nhà cấp bốn. Cánh cửa nhà của Hứa Linh đang mở. Chẳng mấy chốc, rất nhiều anh em họ của Hứa Linh đã chạy tới thăm. Cố Lập Đông nói vài câu với vợ sau đó tụ tập với anh em nhà họ Hứa và bắt đầu trò chuyện. "Cuối cùng thì anh chồng nhà cậu cũng đi rồi. Giờ mình nhìn anh ấy vẫn thấy hơi sợ." Vừa nãy khi Cố Lập Đông đi khỏi, Hứa Linh liền thở phào nhẹ nhõm khiến Hà Ngọc Yến cười phá lên. Đúng vậy, Hứa Linh và Lư Đại Nữu rất buồn cười, khi không có Cố Lập Đông, họ gọi anh là anh rể, nhưng khi có anh thì họ lại luôn miệng bảo mình thấy hơi sợ. Mỗi lần nghe những lời này, Hà Ngọc Yến đều thấy thú vị. "Anh ấy chỉ có vết sẹo ở khóe mắt thôi, tính tình rất tốt." Hứa Linh: "Sáng nay anh hai của mình nhìn thấy anh rể từ xa, còn nói anh rể trông không giống người bình thường." Gia đình Hứa Linh thế hệ này có mười mấy anh em họ nhưng chỉ có ba chị em gái. Vì vậy, Hứa Linh rất được cưng chiều. Khi cô ấy đi học ở thành phố Bắc, gia đình còn cử ba người cùng tuổi thi vào các trường đại học ở thành phố Bắc để có thể chăm sóc lẫn nhau. Nghe đến tình tiết này, lúc đầu Hà Ngọc Yến nghĩ rằng Hứa Linh như là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629519/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.