Buổi chiều, quả nhiên như dự đoán của Hà Ngọc Yến, trạm phế phẩm có rất nhiều người đến. Phần lớn những người này đều mang bao tải đến. Rõ ràng đã nghe nói về chuyện này, cố ý đến để đổi đồ. Sau buổi sáng luyện tập, buổi chiều, rõ ràng mọi người đã nhanh tay nhanh chân hơn rất nhiều. Khi đã tiễn hết từng đợt khách, Hà Ngọc Yến phát hiện kho đã chất đầy không ít phế phẩm lớn nhỏ. Những phế phẩm đã được buộc chặt này, trạm phế phẩm sẽ tiến hành sắp xếp và đóng gói lại. Buộc thành từng khối vuông có trọng lượng và kích thước đều nhau, chờ đợi nhà máy thu mua đến lấy hàng. "Tôi đã nhờ người giúp đỡ rồi. Có lẽ vài ngày nữa nhà máy thu mua sẽ đến thu." Lần này trạm phế phẩm bị đàn áp, sau khi Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông bàn bạc cuối cùng vẫn tìm Cố Quảng Thịnh nhờ giúp đỡ. Đối phương là giám đốc của nhà máy vạn người ở Bắc Thành, mặt mũi của ông vẫn được nhiều người nể trọng. Nói ra thì thật buồn cười, rõ ràng thu mua những phế phẩm là nhà máy thu mua phế phẩm do bên phía công ty cung ứng giao hạ chỉ tiêu nhưng mà bọn họ lại bị trạm phế phẩm Thực Huệ chen ngang, cuối cùng chỉ có thể nhờ Cố Quảng Thịnh giúp đỡ. Và tình huống như thế này có lẽ trong tương lai dài thỉnh thoảng vẫn sẽ xảy ra. Lần đầu tiên Hà Ngọc Yến cảm nhận được sự khó khăn của việc kinh doanh. Mặc dù đây không phải là khó khăn lớn nhưng đúng là có khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629514/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.