Hứa Thúy Bình cứ nói hắn ta hại cô ta mà không có chứng cứ vậy xem như chỉ là lời nói suông. Chỉ cần hắn ta im lặng, cùng lắm sẽ bị giam mấy ngày rồi được thả về. Chỉ là bị mất nhiều tài sản, sau khi ra tù sẽ lại là hai bàn tay trắng. Giống như nhìn thấu ý nghĩ của Ngô Cáp Bình, cảnh sát bỗng nhiên cất tiếng: "Vào năm 62, số vàng này bị một đám người trộm mất. Giờ chúng được tìm thấy trong nhà anh, mời anh phối hợp với chúng tôi đồng thời đưa tang chứng về đồn để kiểm tra." Lời vừa dứt đã khiến xung quanh ồ lên. Hà Ngọc Yến quay đầu nhìn chồng mình, phát hiện vẻ mặt của người đàn ông cũng ngạc nhiên. Hiển nhiên là đội trưởng Hoắc không nói chuyện này cho Cố Lập Đông biết. Đối phương chỉ nói vàng của nhà họ Tôn nhưng Hà Ngọc Yến không ngờ số vàng này lại liên quan đến vụ án mất trộm. Chuyện này đúng là lớn hơn rất nhiều. Nhớ đến rương da đựng vàng của nhà họ Tôn, Hà Ngọc Yến không nhịn được mà đưa mắt nhìn Tôn Tiêu Nhu. Quả nhiên thấy cô ta cũng ngây ngốc. Năm 62, lúc ấy chắc Tôn Tiêu Nhu được sáu tuổi. Với tuổi đó không rõ chuyện trong nhà cũng là điều bình thường. Đúng là Tôn Tiêu Nhu không biết chuyện này. Nếu hồi nãy cô ta còn muốn gào lên nói đây là rương nhà mình thì bây giờ chẳng dám ho he câu nào. Mấy thứ này như củ khoai lang phỏng, chỉ cần trượt chân một cái là sẽ kéo mình vào ngay. Nghĩ như thế, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4629454/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.