Mà Tôn Tiêu Nhu bị người ta bàn tán lúc này vẫn đứng nhìn Đổng Kiến Thiết ở cửa nói chuyện, không muốn rời đi. Thực ra thì trong lòng cô ta cũng không vui như người khác nghĩ. "Kiến Thiết, đồ trong nhà còn chưa dọn xong sao. Nếu không anh về trước đi? Có gì tối chúng ta lại nói sau?" Lúc nói đến đây, Tôn Tiêu Nhu cố ý nhìn bác gái Chu ngồi cạnh một cái, ám chỉ Đổng Kiến Thiết nói chuyện cẩn thận một chút. Đổng Kiến Thiết hiểu ý cô ta, nhưng bây giờ hắn là một người độc thân, không sợ người khác bàn tán. "Không cần, không cần. Em còn gì chưa làm xong không, anh giúp em. Đúng rồi, Bác gái Chu có cho các em chậu than không?" Bác gái Chu đang xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe thấy vậy thì cười ha ha nói: "Ôi, Kiến Thiết. Bác chẳng qua chỉ cho ‘thuê’ nhà thôi. Không quản bên trong có gì." "Vậy thì không được, bác gái Chu. Trời lạnh như vậy, sao bác có thể không chuẩn bị gì cho đồng chí nữ người ta chứ?" Nói rồi, hắn trực tiếp cúi đầu nhìn vào trong phòng mấy lần, phát hiện bên trong không có gì, không có chậu than, thậm chí còn không có chăn bông. Thế này làm sao có thể ngủ yên được? "Không cần, không cần. Chúng tôi mang theo một cái chăn đắp rồi. Tối nay chịu đựng một chút cho qua là được. Đồ của tôi đã gửi đi rồi, hẳn là mai sẽ đến. Đến lúc đó tôi đến bưu cục lấy về là được." Lần này trở lại, Tôn Tiêu Nhu gửi hết đồ đạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4623295/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.