Hà Ngọc Yến nhìn bóng dáng vội vàng đi ra ngoài của Thái Chiêu Đệ, trong lòng hơi suy đoán. Thời buổi này có thể mua được thịt heo không cần phiếu, không phải lò mổ thì chính là chợ đen. Dù sao cũng chỉ có con đường này. Tuy nhiên nguồn cung cấp hàng hóa trên chợ đen chắc phải không đủ mới đúng. Mà cách một hai ngày là Thái Chiêu Đệ lại có thể mua được thịt heo, thật sự kỳ quặc. Hơn nữa, thịt trên chợ đen không cần phiếu nhưng giá rất đắt. Nhà họ Hồ lấy đâu ra tiền chứ? Hà Ngọc Yến còn nghĩ câu đố này sẽ không được giải đáp. Không ngờ rằng giữa trưa ở nhà họ Hồ truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt. Cô đi đến dưới hành lang, vừa lúc nghe thấy tiếng quát của bác gái Chu: "Cái ông già này, mua thịt cho ông ăn mà là lỗi của tôi sao?" "Không phải tôi nói bà sai. Tôi nói là không cần tốn nhiều tiền như vậy để mua thịt. Tiền tiết kiệm cho cháu trai không phải tốt hơn sao?" Ông Hồ còn chưa nói xong, không biết bác gái Trịnh nhảy ra từ chỗ nào vội vàng hét lên: "Ai u, ông Hồ, ông không biết sao?" Sau đó thì nghe thấy bác gái Trịnh nói chuyện cháu trai nhà họ Hồ bị bệnh viêm thận cấp tính, phải vào bệnh viện truyền nước biển vài lần. Bà ta thản nhiên nói tất cả mọi chuyện ra. Lời này khiến ông Hồ mở to hai mắt nhìn. Cho dù là Hồ Văn Lý, người ngày thường nói chuyện ôn hòa cũng rất sốt ruột. Bác gái Trịnh có lòng tốt nói mấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4623251/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.