Cô ta muốn một ghế lắc để lấy số vàng trong đó ra. Mấy bà già này tốt bụng quá nên nghĩ cô ta muốn mượn ư? Mượn nó thì có ích gì? Đến lúc trả lại thì cô ta còn gì nữa? Hà Ngọc Yến gần như không thể nhịn cười. Cô không muốn đồng ý với Hứa Thúy Bình dễ dàng như vậy nhưng nhóm bác gái này quả là đã làm việc tốt còn nhiệt tình, thuyết phục cô cho cô ta mượn chiếc ghế lắc. Kết quả là đã đập tan ý hay của Hứa Thúy Bình luôn. Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hứa Thúy Bình, Hà Ngọc Yến thật sự muốn bật cười. Như để đáp lại cô, hai đứa bé trong bụng lần lượt chuyển động. Thậm chí Hà Ngọc Yến không có thời gian để cười. Cô đưa tay sờ bụng, vỗ nhẹ rồi dặn bọn trẻ bớt kích động. Điều kỳ diệu là đứa bé trong bụng cô dường như thực sự hiểu được ý của Hà Ngọc Yến, dần dần cử động chậm lại. — Bên kia Hứa Thúy Bình cố gắng lựa lời nhờ vả: "Mượn không được, đồ dùng rồi cũng khó trả lại, vậy chi bằng cô bán cho tôi, tôi bằng lòng trả cho cô nhiều hơn." Các bác gái và các thím nghe xong thì thấy rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên họ thấy một kẻ ngốc không biết tận dụng cơ hội như thế. Có vay có trả thì mới bớt việc! Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này, cô dời sự chú ý ra khỏi hai đứa bé, "Thật sự muốn đổi sao? Cái ghế lắc đó là một chiếc ghế gãy được kéo về từ trạm phế phẩm đấy." Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4623232/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.