Tào Đức Tài bị sắp xếp quay về khu nhà lấy dây thừng. Kết quả hắn vừa mới đến cửa thùy hoa đã nhìn thấy Đổng Kiến Thiết từ trong nhà đi ra. Nhìn gương mặt chán nản của hắn, hiển nhiên hắn vừa mới làm việc xong. "Ôi này, Kiến Thiết anh ở chỗ này cũng đúng lúc lắm. Mau mau mau, trước nhà vệ sinh công cộng xảy ra chuyện lớn rồi. Người anh em tốt Lại Cáp Bình của anh còn đang chờ anh đến cứu cậu ta đó!" Đổng Kiến Thiết ngây ngốc hỏi: "Có chuyện gì thế? Có liên quan đến âm thanh vang lớn vừa rồi à?" Tào Đức Tài nhớ đến những hình ảnh vừa rồi, khóe môi run rẩy: "Đi đi đi, anh cứ đi xem đi! Tôi ấy à, thật sự không biết nên nói với anh như thế nào mới được." Kêu Đổng Kiến Thiết qua kéo người lên là bởi Tào Đức Tài không muốn bản thân đi đầu cứu người. Bố mẹ hắn là người quản lý của khu nhà, nhất định sẽ lấy mình làm người làm gương. Nhưng hắn thân là con trai không thể để bố mẹ dính đến mấy thứ ‘vàng vàng’ đó được. Nhưng nếu kêu hắn hay em trai đi làm, hắn lại không vui. Đổng Kiến Thiết là người đàn ông trong các hộ gia đình gần đó, lại có quan hệ tốt với Lại Cáp Bình. Hắn ta đi là lựa chọn tốt nhất. Ôm tâm lý bạn chết chứ mình không chết*, Tào Đức Tài khen ngợi sự thông minh của chính mình. (*死道友不死贫友: Đạo hữu chết, bần đạo không chết. Câu này là do người hiện đại đặt ra, "Đạo hữu" ám chỉ đối phương, "Bần đạo" ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-sau-khi-doi-chong-moi-ngay-deu-an-dua/4623169/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.