Ăn sáng xong, Chu Lão Nhị bị bà Chu buộc ra ngoài đi làm kiếm công điểm.
Theo ý tứ của bà Chu, Chu lão nhị muốn kén con rể, vậy ông muốn sau này lo toan nuôi sống được gia đình nhỏ của mình, trước tiên bản thân ông phải làm việc.
Về phần Chu Nam, cô chỉ ngây ngô sống ở nhà.
Mà theo như bà quan sát, Chu Nam hình như là một cô gái nhút nhát hay xấu hổ, ngày thường chỉ thích ở trong phòng mình, điểm này cũng rất giống bà.
Cho nên cô ở lì trong phòng cũng không ai nói cô cái gì.
Sau khi Trần Tú Lan rời đi, Quý Bằng Đào lại về phòng nằm lên giường ngủ. bình thường hắn phải nửa buổi sáng mới dậy.
Nghĩ đến trong nhà không còn đồ ăn, không bằng lên núi săn gà lôi làm bữa tối, Quý Bằng Đào cõng một cái gùi nhỏ, cầm ná cao su rồi đi lên núi.
Quý Bằng Đào là một đứa bé bị bỏ rơi, được một người đàn ông họ Cao đưa về nhà nuôi.
Nhưng khi Quý Bằng Đào được sáu tuổi, chị dâu Cao mang thai và sinh ra một đứa con trai, lúc này Quý Bằng Đào là một kẻ vô dụng nên bị hai người đuổi đi.
Vừa vận năm đó mất mùa, người trong thôn bụng ăn không no, ròng rã năm ngày hắn chưa có gì nhét vào bụng.
Chỉ có Chu Lão Nhị thấy hắn đáng thương, lặng lẽ đưa cho hắn nửa bát cháo rau dại.
Quý Bằng Đào vốn chỉ muốn thừa dịp mình còn sống, liền tự mình lên núi đào một cái hố để chôn mình.
Nhưng vừa đi đến chân núi, vì thể lực yếu hắn đã ngất xỉu trước căn nhà gỗ của Lão Quý.
Lão Quý là một thợ săn nổi tiếng trong làng, tính cách quái gở, mọi người chỉ biết ông là họ Quý, thích sống một mình ở sau núi.
Kể từ đó, Quý Bằng Đào đã đi theo lão Quý và học được kỹ năng săn bắn rất tốt.
Quý Bằng Đào vừa đến sườn núi đã gặp một người thím đang cắt cỏ cho lợn.
Thím thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quý Bằng Đào liền nói: "Bằng Đào, nghe nói cháu sắp đến nhà Chu lão nhị ở rể, cháu thương lượng được ngày cưới chưa?"
Kỷ Bằng Đào: "..."
Tình huống này là như thế nào? Tại sao anh lại có cảm giác như mình đang bị lợi dụng vậy?
Quý Bằng Đào chỉ có thể cười xấu hổ rồi rời đi.
Nhưng đi chưa được bao lâu lại gặp một chàng trai đang đốn củi.
Chàng trai và Quý Bằng Đào bằng tuổi, bọn hắn thời điểm đi học tiểu học còn ngồi cùng bàn.
Chàng trai vừa nhìn thấy Quý Bằng Đào đã tươi cười rạng rỡ, "tiểu tử ngươi hiện tại thế nhưng sắp phát tài rồi. nghe nhà họ Chu nói rằng, họ sẽ tặng ngươi bốn trăm làm lễ sính lễ!"
Kỷ Bằng Đào: "..."
Có lẽ hắn thực sự đã bị lợi dụng.
Nhưng lời đồn này truyền ra cũng không hợp lý lắm, người như vợ chồng chu lão nhị là loại có thể móc ra được bốn trăm sao!
Quý Bằng Đào cùng chàng trai nói với nhau vài câu, sau đó lấy lý do còn cần đi đốn củi rời đi.
Quý Bằng Đào từ nhỏ đã không tim không phổi, từ sau khi lão Quý chết đi, Quý Bằng Đào càng trở nên lạnh lùng hơn.
Mặc dù có thể cùng nói chuyện với mọi người, nhưng trước giờ hắn không bao giờ để lộ tâm tình và cũng không can thiệp vào việc của người khác.
Duy nhất một lần phá lệ chính là Chu Nam, đó là vì xem việc trước kia được Chu Lão Nhị cho một bát cháo rau dại lúc đói.
Nhưng hắn không ngờ rằng, duy nhất một lần làm việc tốt của mình lại khiến hắn gặp rắc rối.
Thật sự là làm người tốt không phải là việc tốt, sau này nếu ai thấy hắn làm việc tốt thì hắn sẽ là cháu ngoại người đó!
Quý Bằng Đào nổi giận đùng đùng đi vào trong núi, quanh năm theo lão Quý bôn ba trong núi, ngọn núi này cũng giống như nhà của hắn, nơi nào có con vật gì hắn đều biết rõ ràng hết.
Quý Bằng Đào đi đến nơi gà rừng thích ở nhất, giơ cao ná cao su hướng tới bắn mạnh khiến gà rừng bay loạn tứ phía, Quý Bằng Đào chớp thời cơ, bắn liên tiếp ba viên đá.
Liền có ba con gà rừng bị đánh trúng rơi xuống đất, hai con bị thương ở cánh và một con bị hỏng một mắt.
Quý Bằng Đào bỏ gà rừng vào gùi, phủ kín củi khô rồi khoác lên vai, cho dù ai nhìn cũng không nhìn ra bên trong giấu ba con gà rừng.
Lần này xuống núi, Quý Bằng Đào lại gặp một đám nhóc con cũng lên núi hái trái rừng.
Các bạn nhỏ thường học hỏi từ Quý Bằng Đào, những nơi có trái cây tươi ngon, cho nêncùng với Quý Bằng Đào có mối quan hệ rất tốt.
Khi bọn chúng nhìn thấy bóng dáng của Quý Bằng Đào, lập tức tràn ra như ong vỡ tổ.
"Anh Đào, anh Đào, mẹ em nói anh sắp kết hôn, có đúng không?"
"Khi nào chúng em có thể uống rượu mừng đám cưới của anh?"
"Mẹ em nói anh sắp đi ở rể, vậy sau này chị dâu có cho anh lên núi hái quả không?"
Quý Bằng Đào: "..."
Bây giờ anh chắc chắn rằng mình đang được tin cậy.
Quý Bằng Đào chỉ có cõng cái gùi trên lưng, sải bước về phía trước, nhanh chóng thoát khỏi nơi này...
Giữa trưa, nhà Chu cùng nhau ngồi ăn trưa.
"Con cùng Quý Bằng Đào đã thỏa thuận xong, hắn không có vấn đề gì."
Bà Chu nghe được Trần Tú Lan nói như vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Quý Bằng Đào thật sự nguyện ý ở rể, vậy sau khi bà không còn, lão nhị và gia đình nó cũng coi như có người để dựa vào.
Bà Chu từ đầu đến cuối không không có tin tưởng rằng Quý Bằng Đào là một tên phế vật.
Phải biết, toàn bộ đại đội này chỉ có năm người học hết trung học, mà Quý Bằng Đào là một trong số đó.
Trời sinh những người đọc sách thì không phải là kẻ ngu dốt, cũng không lười biếng.
Bữa trưa hôm nay do Cao Vân Anh nấu, nên Chu Nam cũng không được đãi ngộ gì, mọi người đều ăn bánh cao lương giống nhau.
Chu Nam nhìn bánh cao lương trước mặt chỉ muốn khóc, cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ăn loại thức ăn này.
Nhưng để sống sót, Chu Nam vẫn cố gắng vượt qua sự phản kháng bên trong, cầm một chiếc bánh cao lương, và bắt đầu cắn từng miếng nhỏ.
Chiếc bánh cao lương này không chỉ cứng mà khi ăn vào còn có mùi vị khó chịu, khi nuốt xuống khiến cổ họng cô có chút đau, phải rất lâu mới nuốt được một miếng.
Chu Nam cẩn thận chạm vào nước mắt, hiện tại cô rất muốn về nhà, cũng không biết thân thể của cô có còn ở đó hay không.
Nghe nói hoàng thất có một loại linh châu có thể bảo đảm thi thể không bị thối rữa, nếu có thể cho cô sử dụng thì tốt rồi, cô không muốn chết đi trở thành một con quái vật xấu xí.
Mọi người thấy Chu Nam bộ dạng như muốn khóc, đều cho rằng cô vẫn còn đau khổ và vẫn chưa vượt qua được.
Trên bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Chỉ có Chu Đào kinh ngạc nhìn Chu Nam, cô ta làm sao lại khóc. Cô không nên khóc!
Buổi chiều, không ăn hết gà rừng Quý Bằng Đào đưa con gà rừng tới tiệm cơm quốc doanh trong huyện.
Tiệm cơm quốc doanh có một đầu bếp chuyên môn thu mua những thứ này, Quý Bằng Đào có thể một mực không đi làm ruộng kiếm công điểm, cũng là dựa vào việc lặng lẽ đi săn.
Người trong làng cho rằng Lão Quý khi chết đi đã để lại cho anh rất nhiều tiền, nhưng họ không biết rằng khi Lão Quý qua đời, người vợ bỏ trốn của ông đã mang con trai của Lão Quý trở về.
Quý Bằng Đào không muốn tranh cãi với họ nên đưa toàn bộ số tiền 200 đồng mà lão Quý để lại, còn hắn ở lại một mình trong căn nhà nhỏ.
Quý Bằng Đào vừa cầm 5 đồng trên tay vui mừng khôn xiết, lập tức bỏ ra một hào mua hai cái bánh bao hấp bằng bột mì trắng để tự thưởng cho mình.
Quý Bằng Đào ngày thường rất tiết kiệm, một đồng tiền hắn hận không thể tách ra thành tám đồng nhỏ để tiêu, nếu không phải hôm nay bị Trần Tú Lan làm cho tức giận, hắn cũng sẽ không phung phí như vậy.
Mặt trời dần ngả về Tây, phía Tây bầu trời lập tức bừng lên ánh hoàng hôn màu đỏ cam, trên cây từng đàn chim sẻ ríu ra ríu rít cùng chiêm ngưỡng sắc đỏ của ánh hoàng hôn.
Quý Bằng Đào về hướng mặt trời lặn, vừa vào đến cửa thôn liền nhìn thấy Chu Nam.
Cô cầm một cây gậy nhỏ trong tay, khuấy vào dòng nước tĩnh lặng, trong miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
Quý Bằng Đào tiến lại gần, cẩn thận lắng nghe.
"Thịt cừu hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn kho, vịt kho, gà xì dầu, thịt xông khói, trứng muối, thịt khô, lạp xưởng, su đĩa các loại, gà hun khói bụng trắng, lợn bát bảo hấp, vịt nhồi gạo nếp, gà rừng đóng hộp..."
Tất cả đều là đồ ăn?
Kỷ Bằng Đào: "..."
Đã hai ngày kể từ khi Chu Nam đến thế giới này, cô chưa từng một giây nào ngừng cầu, đây chỉ là một giấc mơ, giây tiếp theo khi cô mở mắt ra, cô sẽ về nhà.
Tuy nhiên, điều kỳ tích đã không xảy ra.
Chu Nam dần dần hết hi vọng và nhận ra rằng mình không thể trở về được nữa.
Nhưng nghĩ đến món ăn cách xa mình cả một thế giới, Chu Nam lại càng nhớ nhung.
Trưa nay cô ăn hai cái bánh cao lương, giờ cô đói lắm rồi.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân làm Chu Nam giật mình kêu lên, quay đầu lại mới nhận ra đó là Quý Bằng Đào.
Chu Nam lúc này hoàn toàn không có ý trách móc Quý Bằng Đào hôm qua đã hãm hại cô, ánh mắt cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi hai cái bánh bao trắng trong tay Quý Bằng Đào.
Chu Nam không cách nào tưởng tượng được, có một ngày cô vốn quen ăn những sơn hào hải vị giờ lại thèm nhỏ dãi khi nhìn thấy hai chiếc bánh bao hấp bằng bột mì trắng.
Quý Bằng Đào nhìn xem Chu Nam kém chút nữa là chảy nước miếng ra ngoài, vô thức giấu bánh bao sau lưng, hai chiếc bánh bao này là bữa tối tối nay của anh, anh không thể đưa cho ai được.
Chu Nam không nhìn thấy bánh bao nữa, chỉ có điều trong không khí vẫn thoang thoảng mùi lúa mì.
Chu Nam tham lam hít lấy, sau đó dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm khuôn mặt Quý Bằng Đào, như muốn nói: "Tôi muốn ăn, anh có thể cho tôi được không?"
Phải nói rằng Chu Nam thực sự rất xinh đẹp, làn da trắng hồng, dáng người nuột nà, khuôn mặt tròn tròn, nhìn giống như một đứa trẻ được gia đình cưng chiều vậy.
Nhưng Quý Bằng Đào cũng không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, hắn cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi quay người rời đi.
Vốn dĩ hắn còn muốn nói chuyện riêng với cô, rằng hắn không muốn cưới cô.
Nhưng thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao của hắn, nếu hắn còn ở lại lâu hơn, khả năng chiếc bánh bao trắng của hắn có thể không giữ được.
Cho nên việc quan trọng như thế này vẫn là giữ lại để mình ăn, còn việc khác để sau rồi bàn.
Chu Nam nhìn bóng lưng Quý Bằng Đào rời đi, hai tròng mắt như muốn lồi ra, không phải chỉ là một cái bánh bao sao, tại sao có thể hẹp hòi như vậy?
Nếu đây là thời nhà Tấn, ngươi dù có ném bánh trên đất ta cũng không buồn nhìn.
Dáng dấp cùng với chàng thư sinh nhìn giống nhau mà sao lại nhỏ mọn như vậy, ta nguyền rủa ngươi không bao giờ lấy được vợ.
Chu Nam sau khi về nhà, tình cờ gặp bà Chu mang một rổ rau dại trở về.
Chu Nam suy nghĩ hồi lâu, lấy dũng khí lặng lẽ đi theo bà cụ vào bếp. cô tỏ ra đáng thương nói: "Bà ơi, con muốn ăn bánh bao hấp bằng bột mì trắng."
Chu Nam cảm thấy, mình hôm qua mới rơi xuống nước nên không thể chỉ cung cấp bữa ăn cho người bệnh trong một ngày được.
Bà Chu bưng rổ rau bình tĩnh đặt lên tủ, sau đó quay lại nghiêm túc nói với Chu Nam: "Trong nhà không có bột mì nên không làm được bánh bao hấp bằng bột mì trắng."
"Vâng." Chu Nam có chút thất vọng, nhìn cô giống như một quả cà tím bị ngấm sương giá, xem ra tối nay cô lại phải ăn cháo rau dại rồi.
Sau khi Chu Nam trở về phòng, cô nằm một mình trên giường, không ngừng tự nhủ.
Tôi không đói.
Tôi không nhớ nhà.
Toi không buồn.
Nhưng như vậy thì làm được gì!
Cũng Không biết cha mẹ ở thế giới kia sống có tốt không?
Cũng Không biết chàng thư sinh cuối cùng có trở thành phò mã không?
Nếu không có người đến vớt xác cô, cô có phải hay không vẫn còn ở dưới đáy hồ?
Chu Nam cảm thấy mình sắp khóc, bà Chu đột nhiên bưng một bát nước đường đỏ bước vào.
"Bà pha cho cháu một bát nước đường đỏ, cháu uống cẩn thận, đừng để bố mẹ cháu nhìn thấy."
Chu Nam chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, có chút kinh ngạc khi nhìn bà Chu.
Đây có phải là việc đặt ra một chương trình nghị sự mới cho bản thân tôi không?
Đây có phải là bà đang thiên vị mình, nhưng bà bảo không được để cha mẹ nhìn thấy là có ý gì?
Cho dù ăn một mình, thì cũng nên là lo người bên đại phòng nhìn thấy chứ, cớ vì sao phải đề phòng cha mẹ ruột của mình?
Chẳng lẽ là tôi nói sai sao?
Chu Nam uống nước đường đỏ ngọt ngào, cực kỳ thỏa mãn, cho dù tối nay có ăn cháo rau cô cũng không sợ.
Chu Nam vừa mới uống được non nửa bát nước đường đỏ, thì những vấn đề mà cô thắc mắc trước đó đã được giải đáp.
Bởi vì cô nhìn thấy Chu Lão Nhị lặng lẽ mở cửa phòng lẻn vào, vẻ mặt áy náy.
"Nam Nam, để lại cho ta một ít, ta cũng muốn uống." Chu lão nhị ngay từ khi bà Chu bưng bát đi tới đã nhìn thấy.
Chỉ là ông phải đợi đến khi bà Chu đi vệ sinh mới dám lén lút lẻn vào.
Chu Nam nhìn bát nước đường đỏ còn lại hơn một nửa, thành thật mà nói, cô có chút không nỡ.
Nhưng người tới lại là cha cô, Chu Nam liếm môi một cái rồi đưa bát cho Chu Lão Nhị.
Chu Lão Nhi nhìn một cái rồi cười.
Vẫn còn hơn nửa bát!
Chu Lão Nhị bưng bát, cẩn thận ló đầu ra ngoài cửa, mắt nhìn thấy bà Chu vẫn đang bận rộn trong bếp, sau đó nhỏ giọng gọi với Trần Tú Lan vẫn đang quét rác trong sân: "Vợ ơi, vợ ơi, mau tới đây."
Trần Tú Lan vừa mới ra ngoài mọi người tán gẫu, cho nên cũng không biết bà Chu pha nước đường đỏ cho Chu Nam, nhưng nhìn vẻ mặt chột dạ của người đàn ông nhà mình, Trần Tú Lan lập tức hiểu ra.
Chu Nam đang ngồi trên giường, nhìn hai vợ chồng trong phòng cô, mỗi người ta một ngụm, nàng một ngụm ăn từng miếng một.
Cuối cùng cô cũng hiểu ý bà Chu, hóa ra người cướp đồ của cô không nhất thiết phải là người bên đại phòng, mà rất có thể là cha mẹ ruột của cô.
"Con gái, vẫn là con lợi hại, lần nào cũng có thể khiến bà nội mềm lòng."
"Đúng vậy, ngoài Chu Kiều ra, bà nội ngươi thích con nhất, ngay cả cha cùng đại bá cũng phải đứng sang bên cạnh."
Dựa theo quan sát hai ngày qua của Chu Nam, cô cho rằng bà Chu là một người nghiêm túc, hôm nay bị Quý Bằng Đào tẩy não khi nhìn thấy bánh bao trắng nên mới có cả gan đến chỗ bà cụ cầu xin đòi đồ ăn.
Nhưng nghe giọng điệu của cha mẹ, bà Chu giống như rất thích mình, Chu Nam hai mắt sáng lên một chút, đây chẳng phải là chỉ cần cô đi nài nỉ bà nhiều hơn là có thể ăn ngon mỗi ngày!
Chu Lão Nhị đưa ngụm nước đường đỏ cuối cùng cho Trần Tú Lan, sau đó lấy sáu quả đào trong ngực, chia cho mỗi người hai quả.
"Ăn đi, những quả đào này ta đi theo đám nhóc con trong làng lén hái trộm."
Chu Nam tưởng tượng Chu Lão Nhị theo đuôi một nhóm trẻ con chỉ để ăn trộm đào, nghĩ cũng buồn cười.
Chu Nam có thể cảm nhận được, cặp đôi Chu Lão Nhị và Trần Tú Lan hai người làm những việc không đứng đắn.
Họ rất tình cảm và thực sự yêu thương nhau như lúc ban đầu.