Chương trước
Chương sau
Nhà họ Chu được xây bằng đá, mái lợp ngói, tổng cộng có sáu phòng.

Nhà bếp được bố trí ở phía bên trái của sân, bên cạnh là một cây táo đã tồn tại hàng chục năm, giờ đã nở đầy những bông hoa nhỏ màu vàng.

Gia đình Chu Lão đại có năm người chiếm ba gian phòng bên phải, bà Chu sống ở giữa, còn Chu Lão Nhi và cô con gái duy nhất Chu Nam sống ở bên trái gần bếp.

Trong căn phòng bên trái có một người cũng tham gia vào náo nhiệt này.

Cô mặc một chiếc áo bông màu xám có nhiều miếng vá màu xanh lam ở tay áo, mái tóc xõa xuống vai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ửng hồng một cách không bình thường.

Cô yếu ớt nằm trên giường rồi nhìn xung quanh bốn phía, đôi mắt lấp lánh những giọt nước trong suốt, trong mắt hiện đầy hoảng sợ cùng không tin.

Đây là một căn phòng cũ nát, những bức tường tối tăm và chiếc giường gỗ phát ra tiếng động khi di chuyển.

Cô Chu đại tiểu thư của nhà quyền quý đã bao giờ sống trong một căn phòng tồi tàn như vậy chưa?

Ô ô ô~ Cô ấy không muốn ở đây, cô muốn về nhà!

Cha Chu Nam đại tiểu thư là thương gia lớn nhất thời nhà Tấn, còn là con gái duy nhất trong gia đình.

Để Chu Nam lớn lên và không bị ức hiếp, cha mẹ cô đã sớm chuẩn bị những nhân tài để cho Chu Nam chọn một vị hôn phu trong số họ.

Chu Nam nhìn chọn một thư sinh, không phải vì lý do nào khác ngoài việc trông anh ta đẹp trai.

Vì Gia đình anh chàng thư sinh nghèo nên Chu Nam dùng tiền riêng của mình để giúp đỡ anh chàng đọc sách.

Chàng thư sinh đã không phụ sự mong đợi của cô liền thi đỗ Tam nguyên, khiến nhiều người giàu có ở kinh thành vô cùng ghen tị với Chu Nam.

Không biết làm sao, Trời không toại lòng người, trưởng công chúa cũng đem lòng yêu chàng thư sinh.

Chu Nam thức thời liền chủ động giải trừ hôn ước với chàng thư sinh.

Nhưng công chúa vẫn ghi hận lấy lý do mời cô đi ngắm hoa rồi trực tiếp đẩy cô vào trong hồ nước.

Sau khi rơi xuống nước, Chu Nam dùng sức vùng vẫy, nhưng xung quanh nô bộc cùng người hầu dưới cái nhìn của công chúa không một ai dám xuống cứu cô.

Khi Chu Nam sắp chìm xuống đáy nước, rốt cục cô cũng nhìn thấy bóng dáng thư sinh hoảng sợ chạy về phía mình.

Nhưng đã quá muộn, Chu Nam đã không thể kiên trì được nữa.

Nước trong hồ quá sâu tràn vào mũi Chu Nam đau nhức, ngực cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chu Nam cho rằng mình sẽ chết như vậy nhưng không nghĩ tới lại được một người vớt lên, chỉ là khi Chu Nam được đem lên bờ, mọi chuyện đã thay đổi.

Hồ nước biến thành một dòng sông nhỏ, quần áo tơ lụa trên người biến mất, trên bờ nha hoàn bà tử cũng không thấy đâu nữa.

Ngay cả chàng thư sinh cứu cô cũng đã thay đổi.

Tuy rằng khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng thân thể cường tráng hơn so chàng thư sinh, khuôn mặt cũng lạnh lùng hơn.

Chu Nam chỉ có thể cùng người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ rồi tự hỏi, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? chuyện gì đã xảy ra thế này?

Chu Nam hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắm mắt lại, trước tiên cứ vờ ngất sỉu trước.

Người đàn ông ôm cô, đem cô giao vào tay một người phụ nữ nông dân rồi bỏ đi.

Chu Nam lúc này mới nghe được tên của người đàn ông này: "Kỷ Bằng Đào".

Chu Nam thông qua việc vờ ngất sỉu cuối cùng cũng biết rõ tình trạng của mình.

Chủ nhân của cơ thể này thích một thanh niên trí thức ở thành phố, nhưng thanh niên trí thức đó lại yêu chị họ của cô.

Cô không cam lòng chịu nỗi nhục này liền nhảy xuống sông tự vẫn. Mà trời xui đất khiến thế nào cô lại chiếm đoạt được thân thể này.

Cũng không thiết thân thể của cô như thế nào, hay cũng giống cô là có một người khác cũng chiếm mất thân thể.

Mặc dù nơi này so với thời nhà Tấn tiến bộ hơn, có loa phóng thanh có thể phát ra âm thanh, có đèn điện chiếu sáng, gương có thể nhìn rõ mặt người... Chu Nam vẫn muốn về nhà.

Chưa kể ở đó còn có cha mẹ yêu thương cô, mà đồ ăn thời đại này lại khiến Chu Nam chán ghét đến cực điểm.

Buổi sáng đồ ăn của cô được đặt trên bàn không biết là bát cháo rau dại gì nếu ở nhà cô thì thức ăn này chỉ dùng cho lợn ăn.

Cô không nhịnh cơn đói lặng lẽ ăn một miếng.

Cô gần như muốn nôn ra!

Cô không mình làm sao mới có thể trở về nhà, cô thực sự không muốn ở lại đây!

Chu Nam vén chăn lên, cúi người đi giày, lặng lẽ đi đến cửa, cẩn thận lắng nghe âm thanh ngoài cửa.

Theo Chu Nam, thanh danh của thân thể này đã mất, dựa theo quy củ của nhà Tấn, Cô nếu không bị đưa lên chùa làm ni cô thì cũng bị dìm lồng heo thả xuống ao.

Cô chỉ không biết đương gia chủ mẫu nhà họ Chu xử lý cô như thế nào.

Cô không biết bơi, cô cũng không muốn đối mặt với cảm giác cận kề cái chết một lần nữa. Cũng không biết bây giờ cô chạy đi còn kịp không?

Nhà chính họ Chu.

Bà Chu vẻ mặt lạnh lùng, mí mắt rũ xuống bước vào nha chính, việc đầu tiên bà làm là thắp nhang cho ông cụ đã khuất.

Ông chết sớm, xong hết mọi chuyện không cần phải quan tâm gì.

Nhưng ông trên trời cũng đừng không quan tâm, Chu Nam thanh danh coi như bị hủy hoại, ông nhớ phải bảo vệ nó, ít nhất phù hộ cho nó cả đời có đủ cơm ăn áo mặc!

Chu Kiều hiện tại đang là thời kỳ quan trọng trong quân đội, có thể thăng chức trung đội trưởng hay không còn tùy vào năm nay, ông cũng nên quan tâm hắn nhiều hơn...

"Chu Đào, cháu chính là người gây nên việc này, cháu nói trước đi." Bà Chu quay người, bất động thanh sắc mà đánh giá Chu Đào, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bành phía sau, thờ ơ lạnh nhạt.

Chu Đào cụp mắt, mím môi, nói ra lý do thoái thác mà cô đã chuẩn bị từ trước.

"Vương Chí Thanh vẫn luôn thích cháu, anh ấy vì nể tình cháu nên coi Chu Nam như em gái, không ngờ Chu Nam lại hiểu lầm."

Trần Tú Lan nghe xong, tức giận suýt chút nữa lao lên cho Chu Đào mấy cái bạt tai. Ở ngay trước mặt bà thế mà sống chêt không hối cải, nó thật sự cho rằng mọi người đều mù hết sao?

Chu Lão nhị nắm tay vợ, vỗ nhẹ tay bà an ủi.

Mẹ còn đang ở đây, yên tâm chớ vội.

Chu Đào rùng mình dưới cái nhìn trừng trừng của Trần Tú Lan, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt thành thật nhìn về phía bà Chu.

Nghe Chu Đào nói xong, bà Chu cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, thay vào đó hướng ánh mắt về phía căn phòng lớn nói: "Lão đại, hai người các ngươi tính thế nào?"

Nhìn thấy cơ hội, Cao Vân Anh lập tức trả lời: "Vì Vương Chí Thanh vẫn luôn một mực thích Chu Đào nhà con, mà người bên nhị phòng lại tự mình đa tình. Con cũng thấy đau lòng khi Chu Nam rơi xuống nước, nhưng đó không phải lý do để người nhị phòng đến đại phòng của chúng con để la hét. Chứ nói chi là, nhà lão nhị vừa vào liền hướng phía con mà đánh, kém chút nữa là đánh chết con rồi".

Cao Vân Anh nói xong, sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của mình rồi ngước mắt quan sắt sắc mặt bà Chu.

Bà Chu không bất động lông mày, khẽ gật đầu rồi nối: "Nói như ậy, chuyện này là lỗi của Chu Nam."

Bà Chu nói xong còn nhìn chằm chằm vào chu lão đại, như đang chờ đợi lời giải thích của ông.

Lời nói của bà Chu như một cơn gió lạnh khiến ông Chu run rẩy.

Tuy bà cụ đã già nhưng ông hiểu rõ hơn ai hết sự khôn khéo của bà, sau khi cha mất, dựa vào lúc trước cha ông là quân giải phóng liền mạnh mẽ xin cho cha ông danh hiệu liệt sĩ giải phóng quân.

Là một góa phụ, trong thôn thanh danh của bà rất tốt, chưa từng có ai nói xấu bà cụ, ngay cả khi ông tranh chức đại đội trưởng cũng ỷ vào mối quan hệ của bà cụ.

"Lão đại, con nói, đây rốt cuộc là Chu Nam làm sai cái gì?" Lời nói càng thêm nghiêm túc của bà Chu.

Chu lão đại dưới cái nhìn chằm chằm của bà Chu liền cúi đầu, ông ta không dám lừa dối bà cụ.

"Mẹ, đây là lỗi của Đào Tử."

Cao Vân Anh và Chu Đào bị chính người đàn ông của mình cũng như cha mình làm cho bị sốc, cha của cô, làm sao không hướng cánh tay về mình mà lại hướng chúng ra ngoài?

Bà Chu gương mặt lạnh lùng, trong lòng đã có tính toán của riêng mình.

Con trai lớn của bà tuy không thông minh nhưng đến chết vẫn sĩ diện. Ông cũng có hai ưu điểm, đó là biết nghe lời và biết điều.

"Lão nhị, đại phòng đã nhận lỗi rồi, con có ý kiến ​​gì không?"

Trần Tú Lan đang chờ bà Chu nói lời này, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, khóc nói: "Mẹ ơi, mẹ thế nhưng không biết, Nam Nam còn hôn mê bất tỉnh, bây giờ thanh danh cũng mất, là một cô gái vừa tốt nghiệp cấp 3 thế nhưng sau này mẹ bảo nó phải sống như thế nào?"

Bà Chu lặng lẽ trừng mắt nhìn Trần Tú Lan, quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhiều năm như vậy, cho dù Trần Tú Lan có thả cái rắm thì bà cũng biết là cô con dâu này định làm gì.

Nếu lúc này Chu Nam thật sự vẫn còn hôn mê, bà không tin hai người này còn có thể nháo chuyện như vậy.

Bất quá Trần Tú Lan nói nửa sau đều đúng, Chu Nam thanh danh đã như vậy, nếu muốn lấy chồng thì lựa chọn duy nhất là gả cho tiểu tử họ Kỷ kia.

Kỷ Bằng Đào là một đứa trẻ mồ côi, những năm này anh sống nhờ số tiền tiết kiệm mà lão Kỷ tích cóp để lại.

Cuối cùng sau khi học xong cấp ba, anh ta lười biếng ở nhà nằm cũng không chịu ra ngoài đồng trồng trọt kiếm công điểm. Đến nay vẫn sống trong một căn nhà gỗ đổ nát.

Chu Nam được vợ chồng con trai thứ hai nuông chiều từ khi còn nhỏ, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, nếu để cô làm ruộng, có lẽ cô cũng không biệt được đâu là cây giống đâu là cỏ.

Nếu hai người này ở cùng nhau, bà Chu thực sự lo lắng không biết họ cái gì để ăn hay không.

Đối với kế hoạch hôm nay, trước tiên chúng ta chỉ có thể tìm một công việc cho Chu Nam, chí ít cô ấy có thể tự nuôi sống bản thân.

"Như vậy đi. Lấy tiền để mua cho Chu Nam một công việc trong xã, số tiền này sẽ được lấy từ nhà lão đại và tiền hồi môn của Chu Đào."

Trần Tú Lan nghe vậy, lập tức ngừng khóc, vốn tưởng rằng mấy trăm tệ là đủ cho con gái mua đồ trang điểm, nhưng không nghĩ tới bà Chu lại có ý kiến ​​hay, trực tiếp mua cho con gái một công việc..

Bây giờ con gái bà đã có việc làm coi như là có cơ sở, sau này kết hôn cũng không sợ bị bắt nạt.

Cao Vân Anh vẫn muốn phản đối, dù sao một công việc ở xã cũng tốn ít nhất 400 trăm, nếu như vậy, sau khi phân gia họ sẽ mất rất nhiều tiền.

Chu lão đại trừng mắt nhìn Cao Vân Anh, lời bà Chu đã nói, chuyện này không có chỗ có thể thay đổi.

Chu Đào giữ im lặng, đó chỉ là tiền của hồi môn, cô có thể tự mình kiếm được. Điều quan trọng bây giờ là thanh danh của cô, cô cũng không muốn có tiếng là cướp em rể sau khi kết hôn.

Thấy Chu Đào nhìn phía phía bà, bà Chu chỉ muốn bỏ qua, bà cũng không muốn có một đứa cháu gái vô liêm sỉ như vậy.

Nhưng bà không thể, bà phải vì cháu trai lớn mà cân nhắc, nếu Chu Kiều muốn lên chức trong quân đội, Chu Đào nhất định phải có danh tiếng tốt.

Hơn nữa, Chu Song tuổi càng lớn, cũng đến thời điểm tìm bạn gái, nếu có người biết chị gái hắn làm ra chuyện như vậy, vậy có cô gái nào nguyện ý gả cho hắn.

"Chuyện này chúng ta đóng cửa lại coi như song, nhà lão nhị các ngươi cũng đừng giữ khư khư mà không buông tha người, đi ra ngoài nói chuyện cũng nên cân nhắc danh dự của gia tộc." Bà Chu trầm tư một lát, sau đó nói với Trần Tú Lan.

Trần Tú Lan biết ý của bà Chu, lập tức đảm bảo với bà: "Mẹ yên tâm, hai chúng con đều biết chuyện gì xảy ra. Nếu xương gãy nhưng gân vẫn còn nối liền, đóng cửa lại chúng ta vẫn là người một nhà. "

Trần Tú Lan dừng một chút, ánh mắt nhìn sang Chu Đào, tiếp tục cười nói: "Mà có người thật sự cho rằng cách đây một tháng không có ai nhìn thấy có người mỗi ngày chạy đến địa điểm thanh niên trí thức. Nếu không phải tôi bận tâm vì là người một nhà thì tôi đã sớm nói trắng ra rồi."

Trần Tú Lan vừa nói ra những lời này, ba người đại phòng đột nhiên thay đổi sắc mặt. Phải biết rằng không có bằng chứng thì đó chỉ là tin đồn, một khi có bằng chứng thì đó sẽ là sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.