Đại đội trưởng lúc này mới ý thức được, bản thân mình kéo chân sau con trai nhiều cỡ nào.
Chỉ vì mấy chục đồng tiền như vậy......
Sao có thể so được với tiền đồ của con trai chứ.
Đại đội trưởng hai mắt tối sầm trở về nhà, tay không kìm được mà run rẩy.
Bà Vương thấy không có ai theo ông về, nôn nóng hỏi: "Mời được không?"
Đại đội trưởng ngẩng đầu nhìn bà vợ của mình, suýt nữa lại muốn chụp một cái tát qua.
Lúc trước nếu không phải bà già này cứ ầm ĩ lúc ông đang nổi nóng, sự việc có lẽ đã không đến tình trạng này.
Nổi giận: "Đều là chuyện tốt do bà làm."
Bà Vương sắc mặt xanh mét, biết đây là không mời được người.
Hai vợ chồng già ngồi ở trên giường đất, vẻ mặt u sầu.
Trương Quế Hoa trầm tư thật lâu, mới thận trọng nói: "Mẹ, lúc trước hai người nhận của Lý thanh niên trí thức bao nhiêu tiền."
Đại đội trưởng ngồi ở một bên không lên tiếng.
Bà Vương nhìn nhìn ông, ậm à ậm ừ nói: "Không nhiều lắm, 50."
Trương Quế Hoa nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lúc này có oán trách thế nào cũng vô dụng, nghĩ nghĩ, ôn tồn khuyên nhủ: "Hay là trả lại tiền, bảo Lý Hướng Vãn cầu xin Lý Hướng Bắc, xem việc này có thể châm chước một chút hay không, tỏ vẻ chúng ta biết sai rồi."
Có thái độ tích cực sửa sai nói như thế nào cũng là điều tốt.
Đại đội trưởng lúc này mới nâng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/3739326/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.