🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đại đội trưởng lúc này mới ý thức được, bản thân mình kéo chân sau con trai nhiều cỡ nào.

Chỉ vì mấy chục đồng tiền như vậy......

Sao có thể so được với tiền đồ của con trai chứ.

Đại đội trưởng hai mắt tối sầm trở về nhà, tay không kìm được mà run rẩy.

Bà Vương thấy không có ai theo ông về, nôn nóng hỏi: "Mời được không?"

Đại đội trưởng ngẩng đầu nhìn bà vợ của mình, suýt nữa lại muốn chụp một cái tát qua.

Lúc trước nếu không phải bà già này cứ ầm ĩ lúc ông đang nổi nóng, sự việc có lẽ đã không đến tình trạng này.

Nổi giận: "Đều là chuyện tốt do bà làm."

Bà Vương sắc mặt xanh mét, biết đây là không mời được người.

Hai vợ chồng già ngồi ở trên giường đất, vẻ mặt u sầu.

Trương Quế Hoa trầm tư thật lâu, mới thận trọng nói: "Mẹ, lúc trước hai người nhận của Lý thanh niên trí thức bao nhiêu tiền."

Đại đội trưởng ngồi ở một bên không lên tiếng.

Bà Vương nhìn nhìn ông, ậm à ậm ừ nói: "Không nhiều lắm, 50."

Trương Quế Hoa nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lúc này có oán trách thế nào cũng vô dụng, nghĩ nghĩ, ôn tồn khuyên nhủ: "Hay là trả lại tiền, bảo Lý Hướng Vãn cầu xin Lý Hướng Bắc, xem việc này có thể châm chước một chút hay không, tỏ vẻ chúng ta biết sai rồi."

Có thái độ tích cực sửa sai nói như thế nào cũng là điều tốt.

Đại đội trưởng lúc này mới nâng mắt nhìn con dâu, trong lòng nhất thời có chút kích động.

Nhà họ Vương bọn họ cuối cùng cũng cưới được một nàng dâu thông minh rồi.

Quay đầu liền ra lệnh cho vợ mình, nói: "Bà đi lấy tiền đưa cho Quế Hoa, bảo con nó đi làm việc này."

Tiền đã cất vào trong túi, lại lấy ra, bà Vương có chút thịt đau.

Nhưng thấy lão già nhà mình trừng mắt còn to hơn mắt trâu, cũng không dám nói từ không.

Do dự về phòng lấy tiền.

Không tình nguyện nói: "Cho dù là trả lại tiền, có thể có bao nhiêu tác dụng chứ."

Trương Quế Hoa nhận lấy tiền, nói với mẹ chồng: "Mẹ, nếu Thường Bình tốt đẹp, nhà của chúng ta sẽ có nhiều hơn 50 đồng tiền."

Bà Vương nghe xong lời này, động tác đưa tiền nhanh nhẹn hơn nhiều.

Sau khi Trương Quế Hoa nhận tiền, không nói hai lời lại chạy tới nhà chung.

Chờ Lý Hướng Vãn nhận lại tiền của mình.

Trương Quế Hoa mới uyển chuyển nói: "Lý thanh niên trí thức, cô xem có thể bảo đồng chí Lý Hướng Bắc phản ánh với bên bộ đội một chút được không, là chúng ta đã giải hòa?"

Lý Hướng Vãn có chút bất đắc dĩ, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước phải làm vậy.

"Để tôi viết cho đơn vị của chồng cô một bức thư, nói rằng chúng ta đã hòa giải, mấy người cũng đã giác ngộ sâu sắc sai lầm của bản thân."

Trương Quế Hoa càng muốn Lý Hướng Bắc ra mặt, nói chuyện với lãnh đạo bên bộ đội.

Trên mặt do dự không biết nên mở miệng thế nào, để nói ra lời này.

Lý Hướng Vãn than nhẹ một tiếng, điềm tĩnh nói với Trương Quế Hoa: "Việc này cho dù là hắn ra mặt cũng vô dụng thôi."

Trương Quế Hoa......

"Vậy có thể nói với hắn, đừng tiếp tục gây khó dễ......"

Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Bộ đội lại không phải nhà bọn họ, cô có thể yên tâm."

Nỗi lòng vẫn luôn rối rắm của Trương Quế Hoa lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.

Người thông minh nói chuyện, thường thường chỉ cần nhắc một chút đã hiểu.

Tiền đã được trả lại, Lý Hướng Vãn lập tức viết xong bức thư ngay trước mặt Trương Quế Hoa, nhân tiện đọc cho đối phương nghe.

Trương Quế Hoa nghe xong, lúc này mới thực sự thấy vui vẻ, cảm kích cảm ơn đối phương.

Chờ người đi rồi, Vương Tiểu Mai ngây thơ hỏi: "Thư này hữu dụng sao?"

Lý Hướng Vãn trầm mặc không nói.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu.

Vương Tiểu Mai vẻ mặt dấu chấm hỏi, hả? Vậy là vô dụng?

"Công xã bên kia còn có hồ sơ ghi chép......" Lâm Ngọc Trúc chậm rãi nói.

Đây là vết nhơ rửa không sạch.

Câu nói kế tiếp Lâm Ngọc Trúc không nói ra.

Đại đội trưởng lần này là thật sự hố con trai mình thảm hại.

Quyền lợi càng lớn, cám dỗ càng nhiều, những lời này đối với người nhà cũng không ngoại lệ.

Bộ đội lúc nào cũng yêu cầu quân nhân không được lấy của quần chúng dù chỉ là đường kim mũi chỉ, làm gia đình quân nhân, càng phải làm gương tốt.

Binh sĩ ưu tú có rất nhiều, bộ đội tại sao phải chọn một người có gia phong không nghiêm cẩn làm sĩ quan.

Để cho kẻ ác dựa vào danh nghĩa quân nhân tiếp tay cho giặc sao?

Con trai nhà đội trưởng ở cửa thẩm tra chính trị này, cơ bản là bị đa số người vượt qua.

Muốn thăng chức, thì phải xem quân công.

Mấy nhà vui mấy nhà sầu.

Trưởng thôn vẫn luôn chờ đợi danh sách trúng tuyển giáo viên được gửi xuống.

Không khí trong nhà rất là hài hòa.

Vợ trưởng thôn vẫn còn đắn đo về Lý lão bà tử, lúc trước vì sao lại nhảy ra như vậy, nhưng nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra manh mối.

Đơn giản tạm thời không nghĩ nữa, đời sống nhà mình phát triển không ngừng, nên nhìn về phía trước mới đúng.

Danh sách giáo viên trúng tuyển không để các thôn dân chờ lâu, chưa tới hai ngày, đã được công bố.

Trưởng thôn nhớ kỹ từng người trong danh sách trúng tuyển, sau đó bảo Lý kế toán dùng bút lông viết ở trên giấy đỏ, trịnh trọng dán lên phía ngoài tường.

Nhân tiện còn dùng loa thông báo một chút.

Thôn dân thêm cả thanh niên trí thức, chỉ tuyển chọn năm người.

Nhóm ba người ở sân sau đều được tuyển, hai người còn lại, có một người trong đó còn là người Lâm Ngọc Trúc quen biết.

Con gái nhà Hứa thẩm, Hứa Hồng.

Nghe được tên Hứa Hồng trên loa, Lâm Ngọc Trúc còn thấy vui mừng cho cô ấy.

Tuy rằng chỉ là giáo viên dân lập, nhưng cũng đã thay đổi số phận của một cô gái nhỏ nơi thôn quê.

Không nói cái khác, chỉ riêng công điểm, trợ cấp hàng tháng, đã đủ để cô gái nhỏ ấy thẳng eo, tìm được một nhà chồng tốt.

Một người khác là cháu trai của Lý kế toán, Lý Vĩ.

Đối với Lý Vĩ, Lâm Ngọc Trúc gần như không có ấn tượng gì, chỉ biết có một người như vậy, lúc ấy thi không tồi, đứng đầu danh sách bên phía các thôn dân.

Nói đến thì, lần thi này, hình như chỉ có Lý kế toán không làm động tác nhỏ gì.

Vị trí giáo viên dân lập xem như hoàn toàn quyết định, nhóm ba người ở sân sau đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Ba người tụ tập ở một phòng, thương lượng buổi tối nên làm cái gì để chúc mừng một chút.

Đã qua rằm tháng Giêng, hàng tích trữ trước Tết của Vương Tiểu Mai cũng không còn nhiều, nghĩ tới Tết cũng đã qua rồi.

Có phải nên tiết kiệm một chút hay không.

Kiến nghị làm món bún xào phiên bản thịt khô xa xỉ.

Không phải nàng thổi phồng, tương ớt, củ cải chua kia của nàng phối với thịt khô thơm thơm, tuyệt đối cho hai người ăn đã ghiền.

Lý đại mỹ nhân với nốt mụn trên mũi lắc đầu.

Nóng trong, không muốn ăn cay, hay là hầm gà kho tàu đi, cô còn một con gà đông lạnh với một ít nấm.

Vừa nghe đến nấm, sắc mặt Vương Tiểu Mai biến đổi, lắc đầu, đừng nói nấm, hiện tại nàng ăn thịt gà còn có chút hoảng hốt.

Lâm Ngọc Trúc nói nếu không thì tiếp tục gói một bữa sủi cảo dưa chua?

Lại thấy hai người cùng nhau lắc đầu.

Gần đây luôn ăn sủi cảo, có chút ngán.

Lâm Ngọc Trúc......

Hừ lạnh một tiếng, cho các ngươi nổ.

Sủi cảo mà có thể ăn ngán.

Ba người rơi vào trong đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.