Các thôn dân chỉ là nhụt chí một lát, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu phản kích, càn quấy với nhóm thanh niên trí thức.
Tóm tắt lại chính là, cũng không phải không tuyển thanh niên trí thức các ngươi, còn tuyển hẳn 3 suất, thanh niên trí thức các ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa.
Nếu như giáo viên đều do thanh niên trí thức đảm đương, bọn họ sẽ không đưa con mình tới đi học.
Dù sao cũng chỉ là nhận biết mấy chữ, tính toán mấy số, không đến mức trở thành thất học mà thôi.
Như vậy ai mà không thể dạy.
Bọn họ tự mình dựng gian phòng, để cho nhóm thanh niên trong thôn đến dạy cũng được.
Cần gì xây trường học.
Dựa vào cái gì giáo viên có thể nhận mười công điểm một ngày.
Các ngươi nếu muốn làm giáo viên cũng được thôi, không nhận công điểm nữa, bọn họ không còn gì để nói.
Đổng Mật Mật trong nháy mắt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chịu đựng các thôn dân tập thể oanh tạc.
Bị các thôn dân nói làm cho nàng căng đầu nhức óc, có lý nhưng nói không rõ.
Dù có miệng lưỡi sắc bén, cũng không thể phát huy được.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng, đối với Đổng Mật Mật tỏ vẻ bội phục viết hoa.
Cũng dám chế giễu thôn dân, em gái, em đã quên là đang ở địa bàn của ai rồi sao.
Thời đại này, địa vị của giáo viên vốn dĩ rất vi diệu.
Thời này ngay cả trường cấp ba, cũng không dạy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/3676494/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.