Chương trước
Chương sau
Cũng thật khéo, hai ngày trước đều là trời nắng đẹp, chỉ có hôm nay là âm u, ngoại trừ bọn trẻ thích ra ngoài chơi, thì người lớn chẳng ai muốn ra ngoài tụ tập.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai dọc theo đường đi không gặp phải thôn dân nào cả.

Chờ vào nhà trưởng thôn, vợ trưởng thôn nhìn thấy trong tay hai người xách đồ vật ai u một tiếng, nhiệt tình nói: "Hai nha đầu các ngươi đã lâu không tới chỗ thẩm chơi, ta còn đang nghĩ, hôm nào đi tìm các ngươi đấy, cả ngày đều bận việc gì không biết."

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: "Có thể bận việc gì đâu, chỉ ở trong phòng lười biếng thôi ạ."

Vợ trưởng thôn che miệng cười, dẫn hai người vào phòng.

Chờ Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai đặt đường đỏ và bánh ngọt lên trên bàn.

Vợ trưởng thôn lập tức xụ mặt nói: "Đây là làm gì, mau lấy về đi, tới chỗ thẩm chơi là được rồi, sao còn mang theo đồ làm gì, mau, mau lấy về đi, ta mà nhận thì thành cái gì."

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm, "Thẩm, đây là một chút tâm ý của chúng ta, ngài cùng trưởng thôn quan tâm chúng ta không ít, sắp đến Tết, sao có thể tay không đến cửa, ngài còn muốn chúng ta lấy về, ta coi như là thẩm không thích chúng ta, muốn đuổi chúng ta đi."

Nói xong nghịch ngợm bày ra bộ dáng rất thương tâm.

Đã nói đến như vậy, vợ trưởng thôn cũng không tiếp tục khách sáo, trong lòng chỉ là có chút buồn bực, mục đích hai nha đầu này đến đây là gì.

"Đừng đứng nữa, ngồi đi, ngồi đi."

Mọi người đều ngồi xuống, vợ trưởng thôn lúc này mới lại đáp lời: "Lại nói, năm vừa rồi nhà chung cho thanh niên trí thức các ngươi một chuyện tiếp một chuyện, cũng khổ cho nữ sinh các ngươi, Hà Viễn Phương kia ngày thường nhìn nhân mô nhân dạng, ai ngờ lại là cái loại người này, không dọa đến các ngươi chứ?" Vợ trưởng thôn nói đến chỗ xúc động trên mặt còn mang theo vài phần đau lòng.

Vương Tiểu Mai đã không phải là A Mông của ngày hôm qua, lúc này sẽ không tin vợ trưởng thôn là thật lòng thật dạ quan tâm các nàng.

Nếu là trước kia, có khi còn theo đó tố khổ, phun tào một phen, hôm nay thì một câu cũng không nói, thành thành thật thật làm nền.

Lâm Ngọc Trúc rất là cảm động một chút, sau đó cảm kích nói: "Ngày đó thật là vất vả cho chú trưởng thôn, nếu không phải chú ấy nhanh chóng quyết định, lập tức tìm đồng chí công an tới, nói không chừng lại để cho Hà Viễn Phương thực hiện được âm mưu, còn liên lụy người ghi điểm phải chịu ô danh, để nói thì, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm trưởng thôn, chú trưởng thôn của chúng ta, thời điểm mấu chốt không để bị tuột xích."

Vợ trưởng thôn nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt, ha ha cười rộ lên, bà càng ngày càng thích Lâm trí thức này, thật đúng là một tiểu nha đầu lanh lợi.

Sự việc ngày đó, bà đều hỏi rõ ràng, sau đó hai vợ chồng lại phân tích qua, nếu tối hôm đó thật sự mơ màng hồ đồ tin Hà Viễn Phương, Trương Diễm Thu có khả năng thật sự bị bắt gả cho Hà Viễn Phương.

Ngẫm lại mà thấy sợ, nếu Trương Diễm Thu luẩn quẩn trong lòng, làm ầm ĩ đến công xã, chức trưởng thôn của ông ấy cũng coi như xong.

Cũng may nha đầu này đề ra ý kiến, chỉ điểm hai câu.

Vợ trưởng thôn hiện giờ nghe nha đầu này chẳng những không ôm công lao, còn khen lão đầu nhà mình làm việc công chính, hiểu lý lẽ, càng thêm tán thưởng nha đầu này.

Có vài phần thật lòng, ôn hòa nói: "Nữ thanh niên trí thức các ngươi một mình sống bên ngoài cũng không dễ dàng, có việc gì cứ nói với thẩm, nếu có thể giúp, chắc chắn sẽ giúp các ngươi."

Lâm Ngọc Trúc chờ chính là những lời này.

Đôi mắt sáng lấp lánh, giòn giã nói: "Đúng là có việc, thẩm, ngươi cũng biết chúng ra rốt cuộc là con gái, mỗi ngày làm việc nhà nông giống như nam nhân có chút không kham nổi, ngươi xem chờ thúc thúc trở về có thể nói giúp một chút không, năm sau sắp xếp cho chúng ra công việc thoải mái một chút."

"Này... được, chờ thúc các ngươi trở về ta nói với hắn, yên tâm, việc này thẩm nhất định để ở trong lòng, được hay không cũng sẽ nhắn cho các ngươi một lời." Vợ trưởng thôn hơi chút do dự, nhưng vẫn đồng ý trước, không thành thì cùng lắm trả lại lễ vật trên bàn.

Lâm Ngọc Trúc lập tức cười hì hì nói: "Thẩm, vậy phiền toái thẩm, việc này nếu làm xong, chúng ta còn phải tới cửa nói lời cảm tạ, đến lúc đó ngài đừng chê chúng ta phiền."

Vợ trưởng thôn suy nghĩ, ý tứ này là xong việc còn có cảm tạ hậu hĩnh?

Nha đầu này thật đúng là...

Sau đó mấy người tán gẫu trên trời dưới biển, thân thiết giống như bạn tốt lâu năm.

Chờ cũng được tương đối, Lâm Ngọc Trúc tìm cái cớ dẫn theo Vương Tiểu Mai rời đi.

Hai người ra khỏi sân, Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Trúc Tử, chúng ta không nói rõ ràng, đừng để đến lúc đó xảy ra sai sót."

"Mai Tử ngươi phải tin tưởng ta nha." Lâm Ngọc Trúc cũng nhỏ giọng nói.

Vương Tiểu Mai khựng lại, lẩm bẩm: "Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi mà."

"Đi, về nhà."

Mà vợ trưởng thôn sau khi tiễn hai người, về phòng chuẩn bị cất bánh ngọt cùng đường đỏ vào tủ khóa lại, để phòng ngừa trẻ nhỏ trong nhà ăn vụng.

Đang duỗi tay lấy, liền nhìn thấy trên giấy đỏ gói bánh ngọt còn buộc hai bao lì xì, có giấy đỏ làm nền, bà ban đầu thật đúng là không nhìn ra, giờ nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng, nhìn ngó khắp nơi.

Con dâu cả nhà bà đi ra ngoài chưa về, cháu trai cũng đi ra ngoài chơi, chưa có dấu hiệu trở về.

Vội vàng đem bao lì xì rút ra, mở ra nhìn, hít hà một hơi, hai bao lì xì này là 60 đồng tiền.

Cổ họng căng chặt, vội vàng đem cất hai bao lì xì, giấu đi.

Sau khi cất kĩ, vợ trưởng thôn không có lòng dạ nào làm việc nhà, trong lòng bà bất ổn, suy nghĩ lộn xộn.

Có chút nghĩ không ra.

Bà đã nói với bọn họ sẽ bảo lão già nhà mình sắp xếp công việc thoải mái trong thôn, giờ bà lại có chút băn khoăn.

Việc gì có thể giá trị nhiều tiền như vậy...

Càng nghĩ càng cảm thấy tiền này phỏng tay, còn trả về, lại không đành lòng.

Còn nuốt không số tiền này, ngẫm lại tính tình của hai nha đầu kia, bà một chút xíu tâm tư cũng không có, cũng không thể bởi vì chút tiền ấy mà mặt mũi cũng không cần.

Mãi đến khi trưởng thôn từ thị trấn trở về, trong lòng vợ trưởng thôn giống như mọc cỏ, không an ổn được chút nào.

Chờ trưởng thôn vào nhà, vợ trưởng thôn liền kéo người vào buồng trong, đóng cửa lại nhỏ giọng nói thầm.

Trưởng thôn đi cả chặng đường, khát không chịu được, vốn còn đang nghĩ vào nhà uống chén nước.

Nước còn chưa kịp uống đã bị kéo vào phòng trong, rất không vui vẻ, chờ nghe xong chuyện Lâm Ngọc Trúc đến tặng lễ, lập tức không còn cảm thấy khát.

Trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Vợ trưởng thôn khó hiểu, lão đầu nhà mình sao lại phản ứng như vậy, hỏi: "Sao thế?"

"Hai nha đầu này sợ là không đơn giản." Trưởng thôn vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Lời này là sao?" Vợ trưởng thôn cũng để tâm hơn.

"Công xã hôm nay nói muốn xây trường tiểu học ở thôn chúng ta, ý tứ là, đầu xuân sang năm bắt đầu xây, ngươi nói, hai nha đầu này không duyên cớ đưa nhiều tiền làm gì."

Vợ trưởng thôn xem như cũng là người tâm tư linh hoạt, trưởng thôn có thể đi đến ngày hôm nay, ở đây nhiều ít gì cũng có công lao của bà, suy nghĩ cẩn thận, "Các nàng ở thị trấn có người? Thế mà biết chuyện trường học còn sớm hơn ngươi, trách không được, nhất định là có người bên trong."

Nghĩ hai nha đầu này không tìm người kia hỗ trợ, ngược lại tiêu tiền đến nhà bà.

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau.

Vợ trưởng thôn chậc lưỡi nói: "Lâm trí thức này mới bao lớn, đạo đối nhân xử thế thật đúng là quá lõi đời, đây là nâng mặt mũi của ngươi đấy."

Lão đầu trưởng thôn trên mặt lộ ra vài phần đắc ý, hắn làm trưởng thôn đâu phải làm vô ích.

Vợ trưởng thôn lúc này trong lòng an ổn, biết hai nha đầu kia muốn làm giáo viên, ổn rồi, nhẹ nhàng thở ra nói: "Ta đi xem gà có đẻ trứng không, cũng không biết làm sao, mấy ngày nay đều không đẻ trứng..."

Trưởng thôn...... đàn bà phá của cũng không hỏi xem ông có thể làm được hay không, đã dám lấy tiền.

Tác giả có chuyện muốn nói: Gần đây phát hiện có rất nhiều nhóm bảo bối hỏi, nữ chính kiếm tiền để làm gì?

Ừm ~ cái này rất dễ lý giải nha, giống như thẻ ngân hàng của ngươi chỉ có mấy ngàn đồng tiền, ngươi có hoảng hốt hay không?

Nữ chính không xu dính túi, chắc chắn muốn kiếm tiền nha.

Có người nói có hệ thống có không gian về sau còn thiếu tiền sao?

Các bảo bối, không thể cứ đến lúc gặp chuyện mới nghĩ đến biến tài sản thành tiền được, người ta cần phải để dành chút tiền phòng thân chứ nhỉ ~

Có người nói tiền mất giá, giữ đồ vật mới là chính đạo.

Phải có tiền thì mới lo tiền mất giá nha, giai đoạn trước chắc chắn cần tiền sinh tiền.

Chờ đồ vật tăng giá trị, nàng đã già đến rụng răng ~

Năm 2013, Lâm Ngọc Trúc đã 56 tuổi, chờ khi đó phát tài có phải có chút muộn hay không...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.