Việc cắt giấy dán cửa sổ này, Lâm Ngọc Trúc thật đúng là không biết làm, thời điểm học tiểu học thầy cô có dạy cơ bản, nhưng đã sớm quên.
Lâm Ngọc Trúc chủ yếu là đến tham gia náo nhiệt.
Trần thẩm vừa cắt giấy đỏ vừa hỏi: "Tiểu Sơn nhà bà ta đã hai ba năm rồi chưa trở lại đi."
"Lại không phải là cha mẹ ruột, trở về làm gì." Hứa thẩm không để ý lắm nói.
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, ngửi thấy mùi bát quái đâu đây.
Tò mò hỏi: "Con trai út của Lý Tứ thẩm không phải là con đẻ sao?"
Trần thẩm nghĩ Lâm Ngọc Trúc mới đến thôn chưa được bao lâu, không biết câu chuyện gạo xưa thóc cũ đó, liền nói: "Nói đến thì, Lý Lão Tứ là tứ bá của Tiểu Sơn, cha đẻ hắn thời điểm tham gia kháng Mỹ viện Triều liền hy sinh, mẹ hắn không vượt qua được, cố gắng hai năm cũng đi theo cha hắn rồi, lưu lại Tiểu Sơn lẻ loi một mình, sau đó để Lý Lão Tứ nuôi nấng."
Lâm Ngọc Trúc vừa chuẩn bị giấy đỏ, vừa khó hiểu nói: "Vậy những bá bá khác đâu, sao lại để Lý Lão Tứ nhận nuôi."
Thanh danh Lý Lão Tứ này không tốt lắm, có tiếng bệnh chốc đầu, nhận nuôi cháu trai là thật tình hay là vì tiền trợ cấp.
"Ban đầu là quyết định mấy nhà bá bá ruột thay phiên nhau nuôi, mỗi nhà ba tháng vừa vặn một năm, đứa nhỏ ở nhà ai thì tiền trợ cấp nhà đó cầm, ban đầu còn tốt, dần dần mấy bá nương của Tiểu Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/3422269/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.