Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy trước hết không phải là Lý Tự Lập, mà là một người tết hai bím tóc, một tiểu cô nương e thẹn, tầm tám chín tuổi, gương mặt trẻ non nớt phấn trang ngọc thế (*) rất xinh xắn, nhìn liền khiến người khác hiếu kì, đoán hẳn là em gái của Lý Tự Lập.
(*)Phấn trang ngọc thế: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cảnh tuyết; nó cũng mô tả làn da trắng và dịu dàng của người phụ nữ.
Có thể nhìn ra tiểu cô nương được nuôi rất tốt, có thể thấy anh trai nàng rất để bụng.
Tiểu cô nương ngồi ở trong một góc, thỉnh thoảng nhìn lén nàng, trong mắt tràn đầy tò mò.
Lâm Ngọc Trúc hướng về phía nàng hiền lành cười cười.
Lý Tự Lập đúng lúc đi tới, trên người còn đeo tạp dề, chắc là từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy người tới là nàng, gật gật đầu, sau đó nói với em gái mình: "Sung Sướng, đi vào phòng làm bài tập đi."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng.
Trong lúc tiểu cô nương đi vào phòng đóng cửa, Lâm Ngọc Trúc đánh giá xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Vương Tiểu Mai, chắc là đang ở chợ đen rồi.
Buông sọt, lấy ra mười cân thịt heo cùng mười cân bánh táo.
Thầm nghĩ may mắn Vương Tiểu Mai không ở đây, bằng không thế nào cũng phải cắn một miếng bánh táo.
Nam nhân xa lạ kia nhìn thấy bánh táo lại thấy có hứng thú, hỏi: "Nhà tự làm?"
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, cũng không giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/3374947/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.