Bữa sủi cảo này Lý Hướng Vãn ăn cực kỳ vừa lòng, đặc biệt chia cho hai người một cái khoá cửa.
Cửa này xem như các nàng có quyền sử dụng.
Tính ra thì, cửa ở hậu viện cũng chỉ các nàng có chìa khoá.
Ngay từ đầu còn không nhìn ra cái gì, một thời gian sau, nhà chung liền có chút cảm giác chia bè kết phái.
Hậu viện nghiễm nhiên thành một nhóm, tiền viện thành một nhóm.
Ngay cả tiểu Cẩu Đản tới tìm Lâm Ngọc Trúc chơi, cũng là đi vào từ cửa sau, rõ ràng với hắn mà nói cửa ở tiền viện càng gần hơn.
Vương Tiểu Mai mấy ngày sau có thể nói là bận rộn đến cực điểm, Lâm Ngọc Trúc đôi khi cũng không tìm thấy bóng người.
Tiểu Cẩu Đản nhất thời thành anh bạn nhỏ của nàng.
Rảnh rỗi không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc bắt đầu giặt quần áo.
Phải nói thì, mùa đông có một chỗ không tốt, giặt xong quần áo phơi ở bên ngoài, lúc lấy về liền đóng băng thành đống.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng quá trình này là không thể thiếu.
Trên cơ bản đều là phơi ở bên ngoài một ngày, hôm sau lấy về ở trong phòng lại treo lên tường ấm hong khô.
Lâm Ngọc Trúc mỗi lần ở không gian dùng máy giặt giặt xong, còn phải cho vào trong chậu nước, lại động động tay một chút, nhìn qua trông như là giặt tay.
Lúc ôm quần áo như cục băng trở về, liền có một loại ảo giác, chỉ cần bẻ một cái là sẽ vỡ thành từng mảnh.
Mùa đông trong thôn vẫn luôn rất náo nhiệt, bọn nhỏ ríu rít ngươi truy ta đuổi, một loạt trẻ con chơi trượt băng, so với nhau xem ai trượt xa hơn, giỏi hơn.
Người lớn trong nhà thấy được chính là một trận mắng, một đôi giày còn tốt, vậy mà bị mài hỏng.
Hùng hài tử (*) sau khi bị mắng thì le lưỡi, vẫn làm theo ý mình như trước, làm không biết mệt.
(*) thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ)
Tiểu Cẩu Đản nhà cách vách thì phất một ngọn cờ riêng, hắn không thích chơi trượt băng.
Mỗi ngày đi theo sau mông anh trai nhà mình lăn lộn.
Khi hắn mỗi tay nắm một con chim sẻ nhảy nhót chạy tới, nói với Lâm Ngọc Trúc đang phơi quần áo: "Lâm tỷ tỷ, ta cùng anh trai bắt được thật nhiều chim sẻ, ta có thể lấy hai con chim sẻ đổi kẹo của ngươi được không."
Lúc này chim sẻ vẫn chưa phải là động vật cần bảo vệ, mà được xếp vào loại động vật gây hại, trẻ con trong thôn vừa đến mùa đông liền trộm trong nhà một nắm hạt kê để bẫy chim.
Lâm Ngọc Trúc cúi đầu nhìn chim sẻ sắp trợn trắng mắt trong tay Tiểu Cẩu Đản, nhất thời có chút buồn cười lại bất đắc dĩ.
Tiểu Cẩu Đản thấy Lâm Ngọc Trúc dường như không hứng thú với chim sẻ, giọng nói non nớt đẩy mạnh tiêu thụ: "Lâm tỷ tỷ, chim sẻ ăn rất ngon, thịt băm chiên cực kỳ thơm."
Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu Cẩu.Đ.ản, cười nói: "Tỷ tỷ không thích ăn cái này, ngươi vẫn là lấy về cất đi đi."
Nói xong liền thấy Cẩu Đản bộ dáng có chút mất mát, Lâm Ngọc Trúc từ trong túi móc ra viên đường phèn nhét vào trong miệng hắn, cười nói: "Chậc, lần tới lấy những thứ khác tới đổi kẹo nhé."
Tiểu Cẩu Đản nghiêng đầu dường như suy nghĩ gì đó, sau đó ngậm đường cầm chim sẻ chạy về nhà.
Chờ Lâm Ngọc Trúc vào nhà chưa được bao lâu, liền nghe được tiếng đập cửa, mở cửa thì thấy tiểu Cẩu Đản, trong tay kéo một con gà mái già, cực kỳ nghiêm túc nói: "Lâm tỷ tỷ, ta không thể ăn đường của ngươi mà không trả tiền, lấy con gà này cho ngươi, có điều, ngươi có thể cho ta thêm chút đường không, nếu không thì hơi lỗ rồi."
Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm, mí mắt đều giật giật, tiểu tổ tông này nha.
Vội vàng dắt tiểu Cẩu Đản về nhà, đặc biệt kể lại tỉ mỉ sự tình cho Trần thẩm.
Sợ có cái gì hiểu lầm.
Trần thẩm nhìn con trai nhỏ nhà mình dở khóc dở cười, chưa từng thấy ai thèm ăn như vậy.
Việc này vốn dĩ chỉ là một nhạc đệm nhỏ trong sinh hoạt, không ngờ chưa được hai ngày, trong thôn truyền ra lời đồn Lâm Ngọc Trúc lấy đường lừa gạt trẻ con, bảo đứa nhỏ trộm gà trong nhà cho nàng ăn.
Nhất thời mọi người đều ồ lên, thanh danh Lâm Ngọc Trúc suýt nữa ngang bằng với Lý Tứ thẩm.
Cũng may Trần thẩm là người tốt, có người tới hỏi, bà đều giải thích rõ ràng.
Mắt thấy lời đồn càng truyền càng lan rộng, thời điểm đi dạo đến nhà người khác Trần thẩm còn cố ý nói: Ai thiếu đạo đức như vậy, thêu dệt về Lâm thanh niên trí thức, Lâm thanh niên trí thức đối với Cẩu Đản nhà bà rất tốt đấy, không có làm cái việc lừa gạt trẻ nhỏ kia.
Cứ như vậy lời đồn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Còn chưa truyền tới tai Lâm Ngọc Trúc đã tan thành mây khói.
Lâm Ngọc Trúc biết việc này vẫn là do Trần thẩm cố ý tới nói cho nàng, mới biết được còn có chuyện như vậy.
Nàng nghe mà nhíu mày, truyền ra lời đồn này có đến tám phần là người tiền viện, cũng chỉ có các nàng không có việc gì đi nhìn chằm chằm hậu viện, loại chuyện này không thể để kéo dài được.
Lâm Ngọc Trúc từ chỗ Trần thẩm dắt mối ra vài vị đại thẩm nói xấu, sau đó đi từ nhà này đến nhà khác hỏi thăm xem bọn họ lại là nghe ai nói.
Nhóm đại thẩm lúc buôn chuyện nói sau lưng người ta còn không cảm thấy gì, lúc này bị đương sự gặp mặt hỏi trực tiếp liền thấy hơi xấu hổ.
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói với các vị đại thẩm, không có ý trách cứ, chỉ là muốn biết ai truyền ra lời đồn, rốt cuộc việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, thật sự nâng tầm vấn đề lên, cũng đủ cho ngươi một bài học.
Nhóm đại thẩm vừa nghe cũng đồng tình, một cô nương đang yên lành lại bị gán cho thanh danh ăn trộm ăn cắp lừa gạt trẻ con thì không tốt tí nào.
Thấy Lâm Ngọc Trúc không phải cố ý tới gây sự, nhóm đại thẩm còn xung phong nhận việc hỗ trợ tìm ra đầu sỏ gây tội.
Vì thế phân đội nhỏ phá án của Lâm Ngọc Trúc dần dần lớn mạnh.
Đi một nhà, phía sau liền nhiều thêm một hai vị đại thẩm, sau khi đi liên tiếp mấy nhà, nhân số đội ngũ đã tương đối khả quan.
Chưa hết thời gian một buổi sáng, án này liền được phá.
Hoá ra là hai ngày trước Trương Diễm Thu cùng Triệu Hương Lan đi từ thị trấn về, đúng lúc gặp được thôn dân tụ tập nói chuyện phiếm, Trương Diễm Thu cao giọng nói: "Lâm Ngọc Trúc thật đúng là có sức hút với trẻ con, tiếc là lòng dạ xấu xa, hôm đó ta thấy nàng lấy đường phèn lừa dối Cẩu Đản nhà Trần thẩm, bảo Cẩu Đản lấy gà trong nhà đổi đường với nàng, tiểu Cẩu Đản còn nhỏ không hiểu chuyện, thật sự trộm một con gà tới cho nàng."
Chỉ một câu như vậy, một cái nồi liền ụp lên đầu Lâm Ngọc Trúc.
Trần thẩm nghe xong ngọn nguồn sự tình, lập tức phi một tiếng, nói căn bản chuyện không phải như vậy, Trương Diễm Thu kia tự mình bịa đặt.
Nhóm đại thẩm vừa nghe, lập tức phản ứng, Trương thanh niên trí thức này sao lại thế chứ, chuyện làm khoảng thời gian trước vẫn chưa quên đâu, lúc này lại bắt đầu hại người.
Cứ thích lấy mọi người làm mũi thương mà dùng?
Có đại thẩm thẳng tính hét lên: "Việc này không thể cứ cho qua như vậy, Lâm thanh niên trí thức, chúng ta kéo nàng đến nhà trưởng thôn nói rõ lí lẽ đi."
Lúc này lại một lần nữa, không để yên.
Lâm Ngọc Trúc cũng không làm ra vẻ, nói với các vị đại thẩm ở đây: "Các thẩm thẩm, việc này liền nhờ mọi người chống lưng cho ta, nếu không phải ta tin tưởng các thẩm đều không phải là người ăn không nói có, thì không chừng hiện tại chúng ta đã đánh nhau rồi, chúng ta không thể buông tha người phá hoại đoàn kết nội bộ quần chúng được, nhất định phải nhặt viên cứt chuột này ra."
(*) 老鼠屎 (viên cứt chuột) trong câu (一顆老鼠屎壞了一鍋粥) (phân chuột làm hỏng nồi cháo).
Giống câu một con sâu làm rầu nồi canh của bên mình.
Nhóm đại thẩm vừa nghe, còn không phải như vậy sao, đây là tiểu Lâm thanh niên trí thức tốt bụng không so đo, nếu là người khác bị hỏng thanh danh thì đã sớm đánh tới cửa, vì thế nhóm đại thẩm sôi nổi tán thành.
Lâm Ngọc Trúc vừa định vén tay áo, ngẫm lại đang là mùa đông, thôi vậy.
Khí thế dâng cao, Lâm Ngọc Trúc đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước, giống như sơn đại vương dẫn theo nhóm đại thẩm nhằm phía nhà chung lao đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]