Lý Tứ thẩm hôm nay rốt cuộc biết cái gì là càn quấy, cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, biểu tình cứng đờ chỉ vào Lâm Ngọc Trúc không nói nên lời, mãi sau mới nói một câu: "Ta không chấp nhặt với tiểu nha đầu ngươi."
Bà định bỏ đi, Lâm Ngọc Trúc không chịu, lôi kéo Lý Tứ thẩm không cho đi, Lâm Ngọc Trúc nói: "Không được, Tứ thẩm, khó khăn lắm mới gặp được, như thế nào cũng phải nói rõ ràng nha....."
Hai người dây dưa một phen, rồi mơ màng hồ đồ tan cuộc.
Nhàn nhã thêm được hai ngày, lại bắt đầu ngày mùa, ngô trong thôn phải thu hoạch.
Thu xong ngô thì lại đến đất phần trăm, khoai tây, cải trắng, củ cải cũng phải thu, lại là một đợt bận rộn.
Thanh danh Lâm Ngọc Trúc xem như đã hoàn toàn lan truyền, trên phương diện làm việc cơ bản là không ai chọc nàng, chủ yếu có thể là do người của tiểu đội ba quá thiện lương.
Trương Diễm Thu thì có chút xui xẻo, đi bẻ ngô còn có thể cãi nhau với thẩm thẩm trong thôn.
Lâm Ngọc Trúc cũng không cùng một tiểu đội với nàng, lúc đang làm trong ruộng nghe nói tiểu đội hai có người đánh nhau rồi, cũng không biết là ai.
Chờ về tới nhà chung, mới biết được Trương Diễm Thu cùng một vị đại thẩm không biết tên ở trong ruộng đánh một trận, trên mặt trên cổ đều là vết cào, vẫn còn rớm máu.
Nhìn mà Lâm Ngọc Trúc hít hà một hơi, đau hay không thì không biết, nhưng nhìn rất ghê người.
Sức chiến đấu của các đại nương ở tiểu đội hai so với tiểu đội ba cao hơn nhiều.
Lâm Ngọc Trúc lúc này nghĩ thầm, may mà nàng ở tiểu đội ba, so sánh ra thì người ở tiểu đội của nàng thật đúng là văn minh hơn nhiều, phần lớn đều là động khẩu không động thủ, ngay cả tiểu Tống đồng chí cũng là cái phong cách này, nói theo cách này, nếu tiểu Tống đồng chí không phải là người xấu thì tốt biết bao.
Lâm Ngọc Trúc có chút phiền muộn, hiện giờ nàng lại cùng Lý thẩm một tổ.
Hai người lại mở ra kiếp sống làm công vừa đấu trí lại đấu dũng.
Ở tiền viện Lâm Ngọc Trúc cũng không thể hỏi chuyện là như thế nào, nhưng về tới hậu viện thì khác, Vương Tiểu Mai đã sớm hỏi thăm được.
Việc này, rất kỳ lạ.
Đại thẩm đánh nhau cùng Trương Diễm Thu, người trong thôn đều gọi bà là Hứa miệng rộng, gọi là miệng rộng, một là vì miệng thật sự rộng, hai là vì nói rất nhiều.
Hứa đại thẩm này thuộc loại người thứ hai, thời điểm làm việc tương đối thích nói chuyện phiếm, ban đầu là tám chuyện với Trương Diễm Thu, thấy Trương Diễm Thu lạnh nhạt, nói chuyện không thú vị, liền vừa bẻ ngô vừa tám với đại thẩm ở bên cạnh.
Càng nói thanh âm càng lớn, miệng cũng bắt đầu tuột xích, ngẫu nhiên còn có mấy câu chuyện cười vô duyên.
Thường xuyên như vậy, Trương Diễm Thu liền cảm thấy ồn ào, ghét bỏ Hứa đại thẩm không làm việc tử tế, châm chọc mỉa mai hai câu.
Hứa đại thẩm nghĩ chỉ là một tiểu nha đầu, không để ý tới nàng.
Lại tiếp tục cùng đại thẩm bên cạnh tám chuyện, Trương Diễm Thu thấy phiền nhỏ giọng nói thầm một câu.
Hứa miệng rộng không làm nữa, quay sang hỏi nàng nói thầm cái gì, dù sao cuối cùng liền nói Trương Diễm Thu xem thường bà, còn mắng bà.
Trương Diễm Thu có thể là áp lực lâu rồi, cũng nóng đầu theo, bắt đầu mắng lại.
Cứ như vậy từ mắng nhau đến đánh nhau.
Một người đến đi đường cũng loạng choạng, sao có thể giãy thoát người hàng năm đều làm việc nhà nông, cơ bản là bị người ta ấn ở trên mặt đất mà đánh.
Vẫn là lúc sau mấy người xem náo nhiệt nhìn không nổi nữa, mới hỗ trợ đem người kéo ra.
Bằng không thật đúng là không biết Trương Diễm Thu sẽ thành cái dạng gì.
Lâm Ngọc Trúc nghe mà hút một ngụm khí lạnh, đánh nhau đều là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng.
Mấu chốt ở hai chữ khí thế.
Trương Diễm Thu bại trận đã được chú định.
Đừng nói là Trương Diễm Thu, ngay cả nàng cùng Vương Tiểu Mai cùng lên cũng không nhất định đánh lại, không khỏi muốn vỗ tay cho Trương Diễm Thu, dũng khí đáng khen.
Buổi chiều lúc tan tầm, toàn thôn cũng đã lan truyền sự kiện đánh nhau, trên đường về nhà, các đại nương lôi kéo Hứa miệng rộng nói: "Ngươi thật đúng là ai cũng dám trêu, cũng không sợ Trương thanh niên trí thức kia suy nghĩ không thông lại tìm đến cái chết."
"Hừ, ta mà sợ nó, ta thấy lúc trước chưa chắc đã là Vương Tiểu Mai bắt nạt nó, với cái tính như vậy, chưa biết chừng trong chuyện này có uẩn khúc gì đây." Nói xong, Hứa miệng rộng cũng có chút chột dạ, thật đúng là sợ người này luẩn quẩn trong lòng đi tìm chết.
"Ai u, có uẩn khúc gì hay không thì hỏi là biết ngay." Nói xong liền bắt đầu tìm khắp nơi, muốn tìm một thanh niên trí thức tới hỏi thăm một chút.
Khéo mà cũng không khéo, thấy được chính chủ.
Đại nương kia kéo lại Vương Tiểu Mai đang đi ngang qua, cười hỏi: "Vương thanh niên trí thức, chuyện ầm ĩ lúc trước của ngươi cùng Trương thanh niên trí thức vẫn không rõ ràng, hôm nay ngươi nói một chút xem là có chuyện gì."
Vương Tiểu Mai đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên nhớ tới Lâm Ngọc Trúc đã từng nói với nàng, nàng mới ý thức được thanh danh của nàng vẫn còn vết nhơ bức tử người khác đấy, lúc này trước mắt sáng ngời, đây chính là thời cơ tốt để khôi phục thanh danh, không thể lại bỏ lỡ.
Vì thế khổ sở nói: "Aiz, đại nương, nhắc tới cái này lòng ta lại thấy khổ sở, Trương Diễm Thu này, aiz, cũng không biết phải nói nàng thế nào nữa, aiz."
Đại nương a một tiếng, vội vàng nói: "Không phải, ngươi nói đi nha, ở đây thở ngắn than dài làm gì, ngươi còn muốn che giấu giúp nó à."
Bị Vương Tiểu Mai nhử như vậy, Hứa miệng rộng cùng một vị đại nương khác đều sôi nổi xúm lại, lúc này cũng không vội về nhà nấu cơm.
Ở một bên phụ hoạ: "Đúng vậy, Vương thanh niên trí thức nếu có lý do gì khó nói ngươi cứ nói ra, thẩm thay ngươi làm chủ."
Vương Tiểu Mai cực kỳ cảm tạ, vì thế lưu loát kể ra việc lúc trước.
Việc này Vương Tiểu Mai vốn đã chiếm lý, các đại nương thế mới biết ngọn nguồn sự tình lúc trước.
Không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm, lúc trước trong thôn chỉ đơn thuần lan truyền Vương Tiểu Mai bắt nạt người khác tới mức nhảy sông, ngọn nguồn trong đó đúng thật là không biết.
Nói trắng ra là, Vương Tiểu Mai buộc thanh niên trí thức mới tới phải tách ra ăn riêng, cực kỳ ngang ngược bá đạo, không nói lý.
Có nhóm đại nương đại thẩm qua đường cũng xúm lại hóng chuyện, vừa nghe đã kinh ngạc hỏi: "Việc đó, hoá ra là Trương thanh niên trí thức không biết tốt xấu nha, chúng ta còn tưởng là Vương thanh niên ngươi bắt nạt người khác, Vương thanh niên trí thức chịu ấm ức rồi."
Vương Tiểu Mai nhớ tới cơn tức lúc trước, trong lòng đúng là rất ấm ức, có cảm xúc thật, đôi mắt cũng đỏ lên.
Vương Tiểu Mai uể oải nói: "Không chỉ có vậy đâu, sau này nàng còn khoe ra chuyện nàng xuống sông cứu người, được tổ dân phố khen thưởng bông hoa đỏ, ta thế mới biết hoá ra nàng biết bơi."
"Gì? Nàng biết bơi? Này thật đúng là, cố ý nhảy sông giả chết, đùa giỡn chúng ta à?" Hứa miệng rộng xúc động phẫn nộ nói, sau đó la lớn: "Chưa từng gặp người nào lòng dạ hiểm độc như vậy."
Lúc này đám người càng tụ càng nhiều, vốn dĩ có người còn tưởng rằng Hứa miệng rộng lại cùng Vương Tiểu Mai đánh nhau, đến xem náo nhiệt.
Có người chưa rõ đầu đuôi, liền hưng phấn hỏi thăm làm sao vậy, sau đó có người tốt bụng kể lại đầu đuôi câu chuyện, nhất thời mọi người thổn thức không thôi.
Hứa miệng rộng cảm thấy việc này cần phải nháo lớn, đề phòng tiểu nha đầu kia lại chơi một lần xiếc nhảy sông tự sát.
Bà không muốn đội cái thanh danh này, bằng không con trai con gái còn lập gia đình thế nào.
Vì thế, trưởng thôn vừa đặt mông ngồi xuống ghế chưa được bao lâu liền thấy một nhóm lớn thôn dân vây quanh Vương Tiểu Mai đi vào sân.
Trưởng thôn mí mắt giật giật, buổi sáng vừa mới đánh xong Trương Diễm Thu, lúc này lại bắt Vương Tiểu Mai làm gì.
Vợ trưởng thôn cũng ngây ngẩn cả người, nhìn bộ dáng thanh thế to lớn, nghĩ thầm Lâm thanh niên trí thức đâu? Mọi khi không phải có Vương thanh niên trí thức, là sẽ có Lâm thanh niên trí thức sao.
Hai người này Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, lúc này sao lại không thấy, cũng không biết Vương Tiểu Mai lại chọc những người này cái gì, chỉ một mình nàng đừng để chịu thiệt, không biết nha đầu này có thể ứng phó được không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]