Ba lô kia rơi quá bất ngờ, Lâm Ngọc Trúc phản ứng muốn né tránh đã hơi chậm, bị đập lệch một bên, nàng cảm thấy một bên đầu của nàng nhất định đã bị đập ra cục u, nhịn xuống không kêu đau, vừa chửi đổng trong lòng vừa ôm ba lô ngay lập tức tiến vào không gian.
Cũng chỉ là trong nháy mắt, bên kia tường liền bò lên hai người nam nhân, khi bọn hắn nhảy xuống đất, nhìn mặt đất trống không, chấn động.
"Sấu Hầu, vừa rồi ngươi đem ba lô ném sang đây đi?"
"Đại ca, đúng là ném ra sau tường, ba lô đâu?"
Hai người vẻ mặt nghi hoặc lại có chút bực bội, ba lô nhất định là bị tên nhãi ranh nào xách đi rồi, nhìn ngõ nhỏ trống không, không một bóng người, nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, vẻ mặt cả hai rối rắm.
"Chạy đã."
Hai người chạy đi như gió.
Bọn họ chạy chưa được bao xa, lại có mấy người trèo qua tường, thấy bọn họ chạy cách một khoảng, đi đầu trong đó Trương Đại Hữu hô: "Tiếp tục đuổi."
"Mẹ nó, cũng thật giỏi chạy."
"Mẹ nó, cũng thật có thể chạy." Dùng tên giả Lý Cẩu Đản nam nhân mệt có điểm hư suyễn.
"Mau đừng nhiều lời, chạy nhanh truy đi."
"Này hai quy nhi tử cũng thật có thể......" Vương Đại Trụ miệng phun hương thơm.
"Đừng ở thật truy chạy?" Trần Mập Mạp lo lắng nói.
"Làm rất thật điểm, lại truy trong chốc lát."
Sau đó mấy người gào thét mà qua.
Tránh ở trong không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-quan-chung-an-dua-tu-minh-tu-duong/2691458/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.