Chương trước
Chương sau
Nữ đại tam bão kim chuyên: Lấy vợ lớn hơn 3 tuổi như ôm được vàng.

- --

Dầu nành một chốc một lát là không ép xong, ngày hôm sau Lâm Ngọc Trúc dậy sớm, hỏi Vương Tiểu Mai có muốn cùng nàng đi trấn trên hay không.

Vương Tiểu Mai lắc đầu, ở chợ đen lúc nào vận khí tốt, thu mua hàng mỗi cân có thể kiếm được một hai đồng, lúc vận khí không tốt căn bản là không thu được hàng hoá gì dễ bán, như ngày hôm qua chỗ táo đỏ kia vận khí tốt, tính ra cũng chỉ kiếm được hơn một đồng, còn xa mới quan trọng bằng đường của nàng.

Nàng tính toán lên núi nhặt củi, tích cóp đủ cho lúc nấu đường dùng.

Lâm Ngọc Trúc đành phải lẻ loi một mình đi trấn trên, tới cũng tới rồi, sao có thể không bán chút hàng hoá.

Ra khỏi thôn không bao lâu liền tìm một chỗ kín đáo để tiến vào không gian, khi trở ra liền biến thành Mộc Đầu.

Nàng đầu tiên là cõng 30 cân táo đỏ đi chỗ xưởng đồ hộp, Tô Đại Hạo thấy hắn chưa được mấy ngày lại tới bán đồ, còn rất hiếm lạ, đợi người đem sọt đặt xuống, thấy vẫn là táo đỏ, liền không để bụng, vẫn thu theo giá lần trước, sau khi trao đổi tiền và hàng xong, Lâm Ngọc Trúc xoay người liền rời đi.

Lần này đi chỗ Trịnh đại nương nàng cõng 50 cân táo đỏ, gần nửa năm làm việc nhà nông cái khác không có gì tiến bộ, nhưng sức lực là thật sự tăng lên, cõng 50 cân hàng hoá không còn cảm thấy nặng nề nữa.

Trịnh đại nương thấy vẫn chỉ có táo đỏ có chút thất vọng, Lâm Ngọc Trúc hàm hậu thành thật an ủi nàng, lần sau chắc là có thể tranh được lương thực.

Ấn theo giá cũ thu của Trịnh đại nương 37.5 đồng sau đó lại đi chỗ Phùng thẩm và Tạ thẩm, vẫn lấy giá tương tự bán 50 cân táo đỏ.



Chờ nàng đi đến chỗ Lâm thẩm, Lâm thẩm vẫn nhiệt tình kéo hắn vào nhà, vào nhà rồi liền lôi kéo nàng trái phải đánh giá, nhìn đến mức trong lòng Lâm Ngọc Trúc hoảng sợ, đừng nhìn ra vấn đề gì đấy nhé.

Không nghĩ tới Lâm thẩm cực kỳ hòa ái hỏi: "Mộc Đầu nha, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có chút không thích hợp, ngơ ngác nói: "Mười bảy."

Lâm thẩm gật gật đầu, ôn hòa nói: "Hơi nhỏ chút, ta vừa lúc có một cô nương tốt, lớn hơn ngươi ba tuổi, ngươi để ý không? Để ta nói thì nữ hơn ba ôm gạch vàng, vừa vặn, nói chuyện hẹn hò một hai năm là có thể thu xếp kết hôn."

Lâm Ngọc Trúc gãi đầu, làm bộ thẹn thùng nói: "Thẩm à, ta không vội, ta vẫn còn nhỏ tuổi, lại nói ai nguyện ý gả cho ta chứ, trên có già dưới có trẻ."

Lâm thẩm vừa nghe lời này đôi mắt đỏ hoe, tràn đầy đồng tình nhìn Lâm Ngọc Trúc: "Đừng nói mấy lời chán nản như vậy, Mộc Đầu nhà chúng ta rất tốt mà, về sau cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."

Lâm Ngọc Trúc khờ khạo cười, không dây dưa nhiều ở đề tài này, có đôi khi Lâm thẩm thật sự coi nàng như cháu trai mình.

Sau khi ở chỗ Lâm thẩm bán xong 50 cân táo đỏ, Lâm Ngọc Trúc thấy tốt liền dừng.

Chỗ táo đỏ này phỏng chừng cùng phải bán mất một thời gian.

Tính ra trong tay lại có thêm 170 đồng, Lâm Ngọc Trúc tạm thời thu hồi tâm tư đi chợ đen, Lý Mập Mạp không có việc gì là lại đi dạo chợ đen, tiểu ca gửi thư hình như cũng đang điều tra gì đó, hai người này cũng không biết đang tra cái đại án kinh thiên động địa gì, tốt nhất vẫn là ít đi chợ đen một chút.

Mặc dù nữ chính vẫn luôn rất an toàn, nhưng nàng thì sợ có cái gì vạn nhất.

Vẫn là dựa vào đi khắp hang cùng ngõ hẻm để kiếm tiền đi, mấy ngày hôm trước mới bán một đám táo, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu thụ hết, Lâm Ngọc Trúc lần này cũng không vội bán, tìm một chỗ không người trở lại không gian đổi trang phục, rồi đi bưu cục gửi thư.

Sau khi gửi thư xong bước ra, đầu óc Lâm Ngọc Trúc nhất thời trống rỗng, nàng không biết hồi âm như vậy có đúng hay không.

Nhất thời trong đầu suy nghĩ bay loạn, nhân sinh quá phức tạp!

Mê mang một hồi lâu, xoay người liền đi tiệm cơm quốc doanh, đến nơi vừa kịp lúc, Lâm Ngọc Trúc gọi một bát thịt kho tàu và một bát cơm, đang ăn thì không hề ngoài ý muốn gặp được Mập Mạp.

Đây thật đúng là duyên phận không mỏng a.



Lúc Lý Mập Mạp nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền cười ha hả hỏi: "Muội tử, sinh hoạt của ngươi cũng không kém, ba ngày hai bữa liền tới tiệm cơm ăn."

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm không quá để ý nói: "Ta không dễ dàng gì mới tới trấn trên một chuyến nên muốn ăn ngon một bữa, sao có thể so với Mập Mạp ca ngày nào cũng tới ăn."

Mập Mạp lắc đầu, thở dài nói: "Aiz, cũng chỉ giữa trưa mới có thể tới ăn một bữa."

Nghĩ lại mấy ngày trước nói chuyện với Thẩm ca, giữa trưa chạm mặt Lâm muội tử, nói chuyện mấy câu, ca hắn đột nhiên thả một câu cơm chiều ở nhà nấu, không đầu không đuôi cũng quá bất ngờ.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu có chút nghi hoặc, chỉ giáo cho?

"Ca ta nói cơm chiều tự nấu."

Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói: "Vậy cũng khá tốt nha, có thể tiết kiệm chút tiền."

"Muội tử ngươi không biết đâu, ta nấu hắn ngại mặn, hắn nấu ta ngại nhạt, không cùng khẩu vị nha."

"Nha, thế nhưng đều biết nấu cơm à, vậy khá tốt, từ từ cọ sát là quen thôi, vẫn chưa biết ngươi và tiểu ca gửi thư tên là gì đâu?"

"A, xem này, ta quên mất, ta tên là Lý Hồng Quân, ca ta tên là Thẩm Bác Quận, di, muội tử ngươi thật sự không quen ca ta sao."

Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, quen thì còn hỏi tên làm gì.

Lý Mập Mạp hít sâu một hơi, hiểu lầm này có chút lớn nha, ca hắn chắc là không biết hắn đã từng làm chuyện ngu xuẩn đi?

Lâm Ngọc Trúc một miếng thịt kho tàu một miếng cơm, ăn ngon lành, Lý Mập Mạp nhìn càng thấy đói bụng.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì lại hỏi: "Mập Mạp ca, ngươi cùng tiểu ca đưa thư là thân thích sao? Sao ngươi gọi ca thân thiết như vậy?"

"A, từ lúc nhỏ đã quen biết."



Lâm Ngọc Trúc trong lòng nghĩ nếu từ nhỏ đã quen biết thì hẳn là vẫn luôn sống ở đây, vậy chắc là không quen biết Lý Hướng Bắc nhỉ?

Hai người câu có câu không tán gẫu.

Nàng bên này cơm nước xong, đồ ăn Mập Mạp gọi mới được chuẩn bị xong, Thẩm Bác Quận cũng đúng lúc tiến vào, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc cũng cười nói câu tương tự: "Lâm thanh niên trí thức đời sống sinh hoạt thật tốt, thanh niên trí thức có rất ít người nhàn nhã như ngươi."

Hắn đã hỏi thăm thôn dân thôn Thiện Thủy, trong nhóm thanh niên trí thức ngoại trừ Lý Hướng Vãn thì nàng sống được như ý nhất.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy người trước mắt này gian hơn Lý Mập Mạp nhiều, không muốn nói nhiều, phải nhanh chuồn thôi, cười hì hì nói: "Tới đây gần nửa năm mới ăn cơm tiệm được vài lần, còn lần nào cũng gặp được các ngươi, cuộc sống của ta không thể so được với các ngươi, ta ăn xong rồi, các ngươi từ từ ăn, ta phải đi rồi."

Thẩm Bác Quận nhìn theo tiểu nha đầu ra khỏi cửa mới thu hồi tầm mắt, hỏi Lý Mập Mạp: "Các ngươi nói chuyện gì?"

Lý Mập Mạp ngẩn ra, nghiêm túc nói: "Không nói cái gì, nha đầu này gặp vài lần còn không biết tên chúng ta đâu, chỉ nói chuyện phiếm mấy câu thôi."

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Cùng nha đầu này nói chuyện cũng phải cẩn thận chút."

"A? Ca, ngươi phát hiện cái gì?"

Thẩm Bác Quận lắc đầu, nói: "Không, từ chỗ thôn dân hỏi thăm được, nha đầu này mưu mô không ít, tuyệt đối không... đơn thuần như nàng biểu hiện ra ngoài, ngươi nói chuyện chú ý chút, đừng để nàng phát hiện ra cái gì, biết nhiều không nhất định là chuyện tốt."

Mập Mạp gật gật đầu, nghĩ chính mình cũng không nói lộ cái gì với muội tử này, tâm tình khẩn trương lại thả lỏng không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.