🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Gia Thụ nói: "Sao, chiều nay còn phải đi gặt cỏ heo ạ?"

"Chẳng lẽ hôm nay con muốn nghỉ cả ngày?" Lưu Quế Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao lại sinh ra một đứa con trai lười như thế chứ?

Lúc này, Thẩm Gia Thụ mới vào nhà thay quần áo, vừa thay vừa suy nghĩ.

Cô gái ấy rất đáng thương, anh cũng rất đáng thương.

Anh cần một người cha vợ tốt.

Lúc ăn cơm, trong lòng Thẩm Gia Thụ còn buồn bực, người khác ăn cơm vội vã nhưng anh vẫn ăn không vào, chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút canh và cơm. Vừa ăn vừa oán hận nhìn Thẩm Kim Sơn.

Khiến Thẩm Kim Sơn ăn cơm cũng không ngon.

"Nhìn ông đây làm gì?" Thẩm Kim Sơn không khách sáo nói.

Thẩm Gia Thụ nói: "Cha, cha nói xem nếu cha thật sự cho con một quả núi vàng thì tốt biết bao nhiêu. Con có thể ung dung nằm chơi, cả đời ăn không hết."

Thẩm Kim Sơn nghe vậy, tức giận đến mức muốn cởi giày: "Trả lại cho mày núi vàng, ông đây cho mày thêm mấy mẫu ruộng, lúc đó mày không còn ngồi ở đây ăn cơm đâu. Đang ở trong phúc mà không biết hưởng, càng nghèo càng quang vinh có biết không, nhà tao mười tám đời bần nông, tao tự hào!"

Thẩm Gia Thụ vội lau miệng chạy vào phòng.



Lưu Quế Hoa còn ở bên ngoài lẩm bẩm: "Thật sự là càng ngày càng không đàng hoàng."

...

Bên phía thanh niên trí thức, mọi người vội vàng dọn dẹp chỗ ở của mình.

Đường Niên Niên vừa dọn vừa muốn khóc.

Nơi này khổ quá rồi.

Hơn nữa da cô mềm mại thu hút muỗi, trước đó ở trong thành phố con muỗi chỉ cắn mình cô.

Tới nơi này muỗi nhiều hơn, không biết xử lý thế nào. Vừa nghĩ đến cuộc sống bi thảm trong tương lai, Đường Niên Niên vô cùng khó chịu, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.

Khương Hồng thấy cô thu dọn chậm chạp nên tới giúp.

Diệp Lan cười lạnh nói: "Cô còn thương xót cô ta, không chừng sau này người ta về thành phố trước đó. Người ta chỉ khổ một chút, không biết chúng ta phải khổ bao lâu đây."

Khương Hồng chưa nói gì, Đường Niên Niên đã nói với Diệp Lan: "Ai nói khổ? Là cô giác ngộ không cao! Vậy mà lại nói khổ!"

Hừ, nghĩ là cô dễ bắt nạt, trước khi đến cô đã chuẩn bị rồi, tính cách không thể yếu đuối dễ bị bắt nạt. Lần đầu có người khi dễ phải đáp lại, để người ta biết cô không dễ chọc, lần sau mới không dám bắt nạt cô nữa.

Diệp Lan bị đáp trả tức giận sắc mặt thay đổi.



"Mạnh miệng, cô không cảm thấy khổ, vậy dáng vẻ sắp khóc tới nơi của cô cho ai xem đấy?"

"Dù sao cũng không phải cho cô xem, tôi nhớ nhà không được sao? Tình cảm tôi phong phú!" Đường Niên Niên sưng mặt tức giận: "Ai giống như cô, vừa đến đây đã bắt nạt người ta, cô thấy tôi dễ bắt nạt đúng không." Nói xong xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.

Khương Hồng: "..."

Nhìn yếu đuối nhưng vẫn rất hung hăng.

Diệp Lan thấy Đường Niên Niên ra vẻ hời hợt thì cảm thấy không có ý nghĩa, vừa đến đây cô ấy không muốn gây chuyện ầm ĩ.

Vì thế, cô ấy xoay người xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc.

Khương Hồng nháy mắt ra hiệu với Đường Niên Niên, ý là cô thắng rồi.

Lúc này Đường Niên Niên mới kiêu ngạo tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Nhưng vẫn đau lòng, tới đây chịu khổ thì thôi, lại có người giậu đổ bìm leo*. Thời gian sau này còn dài phải trôi qua thế nào đây.

*Giậu đổ bìm leo: Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo

Hơn nữa cô biết chuyện của mình, cô không thể về thành phố được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.