Thẩm Gia Thụ nói: "Sao, chiều nay còn phải đi gặt cỏ heo ạ?"
"Chẳng lẽ hôm nay con muốn nghỉ cả ngày?" Lưu Quế Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sao lại sinh ra một đứa con trai lười như thế chứ?
Lúc này, Thẩm Gia Thụ mới vào nhà thay quần áo, vừa thay vừa suy nghĩ.
Cô gái ấy rất đáng thương, anh cũng rất đáng thương.
Anh cần một người cha vợ tốt.
Lúc ăn cơm, trong lòng Thẩm Gia Thụ còn buồn bực, người khác ăn cơm vội vã nhưng anh vẫn ăn không vào, chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút canh và cơm. Vừa ăn vừa oán hận nhìn Thẩm Kim Sơn.
Khiến Thẩm Kim Sơn ăn cơm cũng không ngon.
"Nhìn ông đây làm gì?" Thẩm Kim Sơn không khách sáo nói.
Thẩm Gia Thụ nói: "Cha, cha nói xem nếu cha thật sự cho con một quả núi vàng thì tốt biết bao nhiêu. Con có thể ung dung nằm chơi, cả đời ăn không hết."
Thẩm Kim Sơn nghe vậy, tức giận đến mức muốn cởi giày: "Trả lại cho mày núi vàng, ông đây cho mày thêm mấy mẫu ruộng, lúc đó mày không còn ngồi ở đây ăn cơm đâu. Đang ở trong phúc mà không biết hưởng, càng nghèo càng quang vinh có biết không, nhà tao mười tám đời bần nông, tao tự hào!"
Thẩm Gia Thụ vội lau miệng chạy vào phòng.
Lưu Quế Hoa còn ở bên ngoài lẩm bẩm: "Thật sự là càng ngày càng không đàng hoàng."
...
Bên phía thanh niên trí thức, mọi người vội vàng dọn dẹp chỗ ở của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phu-tam-dai/2690701/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.