Trần Ngọc Mai vừa tức vừa giận đứng giậm chân! Đồ ngốc này! Như thế nào thì hắn chỉ là một đứa trẻ con, cho dù có trộm tiền cũng không có khả năng đưa đi dạo phố! Chỉ cần Đại Lực liều chết không nhận, không ai có thể làm gì được thằng nhóc, nhưng điều tồi tệ là đứa nhỏ này đã tự mình thừa nhận.
Trịnh Trường Vệ nghe vậy, trong lòng cũng không thích, Trần Ngọc Mai một mực nói tiền đó là bà ta cho, giúp Đại Lực dối lừa ông ta, nếu đại đội trưởng như ông làm việc không phân trắng đen, sẽ bị mọi người chỉ trích, Trần Ngọc Mai đang cố tình khiến cho ông mất chức sao? Trịnh Trường Vệ trầm giọng nói: "Ngọc Mai! Cô hồ đồ! Con trẻ làm sai sự là việc nhỏ, cô mang về giáo dục là được! Nhưng cô vì giữ gìn mà giúp nó nói dối! Đây là sai lầm lớn! Bây giờ cô liền đi đến chân núi cấy mạ 10 mẫu đất bên trên đi, xem như đây là trừng phạt đối với cô!"
Trần Ngọc Mai mặt đen lại, cấy mạ hết 10 mẫu đất? Đây không phải muốn giết chết bà ta sao?
Bà ta đang định dẫn Đại Lực đi về nhà, nhưng Lâm Sở Du lại ở một bên liên tục nói: "Thím ba, tiền cứu mạng của cha cháu đã bị Lâm Đại Lực tiêu hết, thím nhìn cái này. . ."
Trịnh Trường Vệ nhíu mày nhìn về phía Trần Ngọc Mai: "Mau trả tiền lại cho Sở Du!"
Trần Ngọc Mai cười ha hả nói: “Đội trưởng Trịnh, tôi sẽ trả sau, không phải lúc này trong tay tôi không có tiền sao?"
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200030/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.