Trần Ngọc Mai chết lặng.
Các bác hàng xóm vội nói: “Đúng vậy, Ngọc Mai, cô nói nghe một chút xem cô cho Đại Lực bao nhiêu tiền?”
Trần Ngọc Mai co rúm lại một chút, kiên trì nói: “Buổi sáng tôi cho Đại Lực một khối tiền!”
Lâm Sở Du cười lạnh, cô cũng rất muốn tin lời nói bậy của Trần Ngọc Mai, mà ở nông thôn bị người dân lưu lại cái ấn tượng là hung hãn thì không tốt, tương lai không có ai dám làm mối cho, còn nữa, dân quê thuần phác cũng thích tụ họp, một người nói như vậy thì những người khác cũng sẽ tin lời người này nói, nói cách khác Lâm Sở Du quyết không để cho thôn dân lưu lại ấn tượng xấu, nếu không sau này có xảy ra chuyện gì sẽ không ai đứng ra nói chuyện thay cho nhà họ Lâm.
Nghĩ tới vấn đề này, Lâm Sở Du hạ thấp tư thái nhìn về phía hàng xóm, ôn tồn nói: “Các chú các thím, nhà cháu gần đây rất khó khăn, cha cháu bị gãy chân nằm ở trên giường nên cả nhà kiếm tiền muốn chữa khỏi chân cho ông ấy, chút tiền kia của cháu cũng là mẹ cháu tích cóp cho cháu! Hết thảy là 2 khối 6 mao 8 phân tiền! Nhưng ai biết vừa rồi cháu về nhà tìm thì tiền dưới gối của cháu đều bị Lâm Đại Lực lấy trộm đi mua đồ ăn! Mọi người có thể nhìn xem!”
Lâm Sở Du chỉ vào đồ trong tay Lâm Đại Lực nói: “Cái này sao có thể dùng 1 khối tiền là mua được sao?”
Trong tay Lâm Đại Lực cầm trống lúc lắc, viên bi, ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200026/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.