Vương Vũ đã xuống nông thôn hai năm, cho dù có trợ cấp trong nhà anh ta vẫn rất Phật hệ, có một số việc nhà nông không tránh được, anh ta đã thích ứng, sau khi làm việc xong có thể ăn một bữa ngon, là theo đuổi duy nhất của Vương đại thiếu gia.
Cố Thanh Thanh trả lời: “Còn một ít bột mì, buổi tối ăn sủi cảo.
”Đôi mắt Vương Vũ sáng lên: “Em mua được thịt sao?”Vừa nghe đến thịt, ánh mắt của người xung quanh đều nhìn qua.
Thời buổi này thịt quá thơm, nhiều người như vậy căn bản không thể giấu, Cố Thanh Thanh gật đầu:“Hôm nay bên công xã có ít thịt, em xếp hàng hơn một tiếng cuối cùng cũng cướp được một chút.
”“Không mua được nhiều lắm, trong nhà không còn dầu, thịt mỡ rán lấy ít mỡ, chỉ có thể dùng tóp mỡ làm vằn thắn.
”Cô nói trong nhà không còn dầu, khóe miệng Lục Hướng Dương nhếch lên, anh biết trong nhà chắc chắn vẫn còn.
Nghe thấy chỉ có chút tóp mỡ, hứng thú của Vương Vũ phai nhạt đi không ít: “Tóp mỡ thì tóp mỡ đi! Đỡ hơn không có.
”Cố Thanh Thanh cười nói: “Em còn cướp được một ít lòng heo không cần phiếu, ngày mai làm cho hai anh ăn.
”Vương Vũ ngồi trên băng ghế nhỏ, anh ta không ngừng lắc lư quạt hương bồ, hữu khí vô lực:“Thứ đó thối hoắc ăn có gì ngon?”“Em làm chắc chắn ăn ngon, ngày mai anh sẽ biết.
”Vương Vũ nhớ tới mấy ngày trước cô nhóc này có thể nấu tôm và ốc đinh ăn ngon như vậy, lập tức có chút chờ mong.
Nhưng mà đáng tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-om-chat-bap-dui-dai-lao/3835340/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.