Trước đó cô nợ tiền nên ngại nói rõ với chủ nhiệm Trần, bây giờ đã trả hết nợ, đã có sức mạnh rồi, Diệp Tiểu Muội xua tay không chút nghĩ ngợi: “Chương trình học của nghiên cứu sinh khó hơn so với khoa chính quy nhiều, em có điên mới đến đại học ngoại ngữ Bắc Kinh học nghiên cứu sinh.”
Chú Vương: “...”
Ông ấy đã đoán được cô sẽ phản ứng như thế, thật đúng là chẳng thà cô bằng lòng với chủ nhiệm Trần đến đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, chí ít như vậy còn có vẻ cô có lòng cầu tiến.
Sinh viên không biết tiến thủ đến mấy thì chú Vương vẫn kiên trì diễn cho hết, ông ấy nhìn Diệp Tiểu Muội với vẻ mặt ôn hòa: “Nếu đã như vậy, em có suy nghĩ ở lại dạy học hay không?”
“Ở lại dạy học?” Diệp Tiểu Muội vẫn không vui, trước đây bị lừa vào khoa ngoại ngữ, cô từng nghĩ ở lại trường học làm thầy cô dạy tiếng Anh hình như cũng rất nhàn mà lại có mặt mũi.
Nhưng bây giờ, việc làm ăn của cô và chị phát triển rất tốt, hoàn toàn có thể trở về công ty làm nữ tổng tài, ở lại trường làm thầy cô đã không còn là lựa chọn tối ưu nữa rồi.
Nhưng chú Vương đang cực lực thuyết phục cô: “Trường học chúng ta mới vừa được bầu thành đại học trọng điểm của thành phố, mặc dù không bằng nổi tiếng bằng trường như đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, nhưng cũng mạnh hơn đại đa số trường học, giáo sư đại học có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cũng không cần quá nhọc lòng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835903/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.