Ăn cũng không được ăn ngon rồi, lại để cho Diệp Tiểu Muội lúc nào cũng nhớ anh cả Tống, còn phải gọi điện thoại đường dài quốc tế cho anh. Đương nhiên là không thể nào, điện thoại đường dài không mất tiền ư? Có số tiền này thì thà rằng cô để mình ăn chút đồ ngon.
Cho nên anh cả Tống ở Bắc Kinh hóa thân thành hòn vọng phu, Diệp Tiểu Muội ở nước Mỹ nghèo đến mức ăn đất, hai người đều thảm không có khác biệt.
Nhưng Diệp Tiểu Muội cảm thấy thảm chỉ là cảm giác từ một phía của cô, bạn học đồng hành lại cho rằng nước Mỹ quả nhiên rất phồn hoa, nhà lầu chọc trời, ngựa xe như nước, còn có những thiết bị tiên tiến của trường học đều khiến cho bọn họ nhìn hoa cả mắt, hận không thể cắm rễ ở chỗ này không đi nữa.
Còn về sinh hoạt phí không đủ ăn, đó là tiêu chuẩn đối với Diệp Tiểu Muội, đối với phần lớn sinh viên mà nói, sinh hoạt phí vẫn rất dư dả, một ngày ba bữa đều có thể ăn no, thức ăn nhanh của nước Mỹ có dinh dưỡng hay không là một chuyện, chí ít nhiều chất béo hơn so với trong nước. Còn về không thể hàng ngày ăn thịt, vốn dĩ lúc ở trong nước họ đã không có cái mức sống này rồi, ra nước ngoài cũng không thể yêu cầu nhiều như vậy, mỗi tháng xài tiết kiệm một chút còn có thể thừa lại dăm ba đồng giống như ở trong nước, nói không chừng đợi khi trở về nước cũng có thể để dành được một “khoản lớn” đấy.
Vì vậy đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835897/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.