Cái váy này cũng tính là mới chín mươi phần trăm, cô từng mặc mấy lần ở Bắc Kinh, sau khi về đến nhà thì không có cơ hội mặc trên người nữa, bởi vì đồng chí Vương Thúy Phân không cho phép cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp ở nhà.
Nếu chưa từng mặc ở nhà, Diệp Tiểu Muội sẽ chín bỏ làm mươi coi như nó là đồ mới, cầm váy hưng phấn ướm lên trên mình. Tống Thanh Huy hoàn hồn lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có phần xấu hổ, tai ửng đỏ xoay người nói: “Vậy em thay trước đi, anh đi ra ngoài một lát.”
Hôn lễ đã làm xong, sáng mai họ còn phải đến huyện lĩnh giấy hôn thú, nhưng tâm thái và thói quen chưa thay đổi nhanh như vậy, Tống Thanh Huy vẫn mang bộ dạng phi lễ chớ nhìn kia.
Anh nói xong thì muốn mở cửa đi ra ngoài, Diệp Tiểu Muội sợ đến mức không nhìn váy nữa, vội vàng tới kéo anh lại: “Không được đi ra! Anh mà ra mẹ em nhất định sẽ hỏi nguyên nhân.”
Sau đó kế hoạch thay đổi quần áo sẽ thất bại.
Tống Thanh Huy uyển chuyển nhắc nhở: “Anh không đi ra thì em thay quần áo thế nào được?”
Dường như bây giờ Diệp Tiểu Muội mới phát hiện anh đang xấu hổ, cười hì hì ghé sát vào nhìn một lúc lâu, nói với giọng điệu như nữ lưu manh: “Anh không đi ra thì em vẫn có thể thay mà.”
Ửng đỏ dần lan từ tai đến mặt, Tống Thanh Huy vẫn đang cố gắng bình tĩnh: “Vậy không được...”
Anh Tống phản ứng thú vị nhưng Diệp Tiểu Muội không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835831/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.