Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy không nhịn được lại bất đắc dĩ liếc Diệp Tiểu Muội bên cạnh, vừa vặn Diệp Tiểu Muội nhìn thấy anh, trên mặt còn có chút mê man: "Anh Tống, dì mua sữa bột hồi nào? Không đúng, bây giờ có sữa bột để bán hả, em với bà nội đi trung tâm mua sắm vài lần hình như cũng không thấy."
Tống Thanh Huy nghĩ trăm phương ngàn kế kéo chị dâu vào cuộc chiến, nói cho cùng cũng là vì cứu Diệp Tiểu Muội khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhưng từ trước đến giờ anh là một người có kế hoặc kỹ lưỡng chỉ không nghĩ tới, Diệp Tiểu Muội cũng không cần cứu, trái lại được các bà con thổi phồng khiến tinh thần thoải mái, toàn thân khoan khoái. Dù sao cô thích cảm giác được mọi người vây quanh, trên đường về nhà còn muốn chỉnh lại quần áo của mình gọn gàng xinh đẹp, chính là hy vọng có thể áo gấm về nhà, hãnh diện một hồi, trước khi trở về cô còn nghĩ nên khoác lác thế nào, không nghĩ tới các bà con còn nói nhiều hơn cô tưởng tượng, chủ động tụ tập ở cửa nhà cô, dùng phương thức long trọng này hoan nghênh cô về nhà.
Danh tiếng vang xa, Diệp Tiểu Muội vui đến quên cả trời đất!
Vì thế, Diệp Tiểu Muội căn bản không ý thức được nghĩa bóng trong câu nói của Tống Thanh Huy, đương nhiên cô biết tác phong của anh Tống khiêm tốn, cũng sẽ không coi lời nói của anh là khoe khoang, bèn nghĩ có phải anh Tống vừa vặn nhớ tới sữa bột cho trẻ em, nên lấy ra làm tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835797/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.