Bà nội Tống cười không khép được miệng. Người già rồi chỉ thích trong nhà thật náo nhiệt, mỗi ngày ngậm kẹo đùa cháu là tốt nhất, đáng tiếc con cháu nhà bọn họ đều có chí khí lớn, lần lượt ra sức ở trời nam biển bắc, cho dù là mấy người ở bên cạnh cũng bận rộn đến mức không có thời gian ở cùng bọn họ. Khó lắm mới đợi đến khi Tiểu Huy dẫn Tiểu Muội trở về, cho dù là bởi vì nguyên nhân thời tiết không tiện ra ngoài chơi, bà cũng coi như bọn trẻ ở nhà với họ. Căn nhà lớn vắng lặng thường ngày trở nên náo nhiệt, bà nội Tống là người vui mừng nhất.
Nhưng mức độ vui vẻ của Diệp Tiểu Muội cũng tương đương với bà nội Tống. Lúc ở nhà họ Diệp, cô vô cùng chờ mong ngày anh Tống đến Bắc Kinh là bởi vì ở nông dân lâu đến mức không còn gì thú vị nữa, đừng nói nhà anh Tống ở Bắc Kinh, cho dù là huyện thành nhỏ quanh nhà họ, cô cũng sẽ ôm sự chờ mong như vậy. Có điều sau khi tới Bắc Kinh, không ra khỏi cửa đi dạo cũng không sao, dù sao đời trước cô không phải người Bắc Kinh nhưng có nhà ở Bắc Kinh, đám bạn gây dựng sự nghiệp có lòng cầu tiến hơn cô cũng ở Bắc Kinh, khiến cô hàng năm có hơn phân nửa thời gian đều ở Bắc Kinh ăn nhậu chơi bời, vô cùng quen thuộc đối với chỗ này.
Trên thực tế, làm cô chủ xinh đẹp giàu có không thể giả được, đời trước cô chiêu nhà họ Diệp có không ít bất động sản, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835763/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.