Nghĩ tới đây, bà nội Tống không khỏi lại nhìn Diệp Tiểu Muội. Lúc Tống Thanh Huy cố gắng nói tốt giúp người nhà cô, Diệp Tiểu Muội lại cúi đầu ăn cơm như không liên quan đến mình, ít nhiều có chút vô tâm. Nhưng ấn tượng của bà nội Tống đối với Diệp Tiểu Muội vô cùng tốt, ngược lại cảm thấy cô như vậy càng thêm chân thực không làm bộ, cũng làm tâm lòng của người nhà họ Diệp càng thêm chân thành.
Nhìn cô ăn ngon như thế, bà cụ không nhịn được gắp một cái đùi gà vào trong bát của cô, dặn dò với vẻ mặt hòa ái: “Ăn nhiều một chút.” Người già chỉ thích trẻ con ăn giỏi.
Diệp Tiểu Muội không chút khách sáo cầm bát đón lấy đùi gà, cười ngọt ngào với bà nội Tống, tiếp tục vùi đầu ăn. Bà nội Tống có chút thỏa mãn gật đầu, mới tiếp tục trò chuyện với Tống Thanh Huy: “Cha mẹ vợ của cháu đúng là hao tâm rồi, đợi lát nữa cơm nước xong còn phải lựa món ăn thôn quê này ra ăn trước đúng không?”
Tống Thanh Huy cười nói: “Thím Diệp đã dặn dò rồi ạ, sau khi về nhà phải mau chóng lấy đồ ra để cùng nhau, đợi lát nữa cháu tìm là được.”
Tuy là Tống Thanh Huy rất có trách nhiệm nhưng sau khi cơm nước xong, mọi người vẫn tụ tập ở phòng khách chia hành lý với anh, gia đình họ là như vậy, gà vịt thịt cá cũng không tính là quá hiếm. Dù cho lượng cung ứng không lớn nhưng mỗi tháng cũng đều có, món ăn thôn quê thật sự không dễ làm, một năm đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835758/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.