Không phải người một nhà không vào cùng một nhà, Tống Thanh Ngọc cũng hơi thích dáng vẻ kiêu ngạo tự tin của em dâu tương lai cho nên hết sức thân thiết gọi “Tiểu Muội”, thuận tiện cho Tống Thanh Huy một quyền vào vai: “Mắt nhìn của thằng ranh này thật không tệ.”
Nói xong, Tống Thanh Ngọc ung dung nâng hành lý lên đi ở phía trước, còn trêu ghẹo: “Xe ở phía trước, anh không quấy rầy vợ chồng son các em thân mật nữa, đừng để lạc là được.”
Tống Thanh Ngọc ỷ vào chân dài, nháy mắt đã đi xa rồi, để lại Tống Thanh Huy bị anh ấy nói đến mức mặt đỏ tới mang tai, còn muốn cố làm ra vẻ trấn định giải thích với Diệp Tiểu Muội: “Xem ra anh họ cũng rất thích em, cho nên không quá nghiêm chỉnh, bình thường anh ấy không như vậy đâu.”
Diệp Tiểu Muội căn bản không để ý đến lời trêu chọc ở mức độ này, chỉ chớp mắt hỏi anh với vẻ mong đợi: “Anh họ nói xe gì thế, xe đạp hay là xe máy?”
Tống Thanh Huy cảm thấy anh họ xin nghỉ để tới đây, rất có thể thuận tiện lái cả xe của bộ đội ra, có điều anh lại sợ ngộ nhỡ mình đoán sai, khiến Diệp Tiểu Muội thất vọng nên dứt khoát lắc đầu, tỏ ý thận trọng: “Anh cũng không biết.”
Diệp Tiểu Muội cảm thấy hứng thú đối với xe trong miệng anh họ Tống, đương nhiên cũng hy vọng đến Bắc Kinh có thể ngồi trên xe con, nhưng ngẫm lại nhà cô khoác lác là “nhà giàu” mà ngay cả chiếc xe đạp cũng không mua nổi, nếu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835753/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.