Diệp Tiểu Muội không hề phản kháng, dĩ nhiên không phải bởi vì tiếc đồ tốt mà là cô được mẹ nhắc nhở. Không biết trên xe lửa bây giờ có thể đánh răng rửa mặt hay không, bây giờ cô trang điểm đẹp đẽ, mấy ngày kế tiếp, lớp trang điểm sẽ biến thành quỷ mất, chẳng những tổn thương da còn tổn hại hình tượng hoàn mỹ của mình, cái được không bù đắp đủ cái mất, chi bằng nhẹ nhàng sạch sẽ lên xe đi.
Lúc Vương Thúy Phân không ngại phiền phức căn dặn con gái, Tống Thanh Huy cũng qua đây hội hợp.
Qua nỗ lực suốt mấy tháng của người nhà, cuối cùng Vương Thúy Phân thu dọn cho bọn họ mấy cân “hành lý”. Vì nghĩ đến Bắc Kinh quả thực quá xa, Diệp Tiểu Muội lại hầu như không giúp được gì, Vương Thúy Phân đã cố ý giản lược đồ vật, cho nên mấy cân hành lý này đều phải mang, một thứ cũng không thể thiếu.
Tống Thanh Huy không từ chối được, chỉ có thể nghe lời nhận lấy tấm lòng của nhà vợ tương lai.
Nhưng nhiều đồ như vậy, đi tới đi huyện ngồi xe lửa thật không có nhân đạo. Đội trưởng Diệp đã tìm người ở công xã hỏi thăm trước một hai tháng, rốt cuộc tìm được xe có thể chở họ đi nhờ một đoạn đường, thời gian và giá cả gì gì đó đều đã bàn xong rồi, chỉ là tài xế người ta không đi qua đại đội của họ, hẹn tập hợp ở tiệm cơm nhà nước trên trấn. Bởi thế đội trưởng Diệp lại hiếm khi mưu tính một hồi, chào hỏi với chú Nhị Ngưu phụ trách lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835741/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.