"Chính là cô gái trên đầu quả tim của Tiểu Huy đấy, họ Diệp, tên Diệp Thư Hoa, tên cũng dễ nghe, có điều trong nhà con bé là con út, người nhà bọn họ đều gọi biệt danh của cô bé là Tiểu Muội, Tiểu Huy thân thiết với nhà họ Diệp, cũng gọi Tiểu Muội theo bọn họ." Bà nội Tống thuận miệng giải thích, lại cúi đầu liếc nhìn phong thư.
"Mẹ tìm xem... Bức này là ngày hôm qua nhận được."
Bất kể là lời bà ấy huận miệng nói ra, hay là một xấp thư dày đặc, đều chứng minh Tống Thanh Huy và bà nội thân mật không bình thường. Sự phát hiện này khiến mẹ Tống càng không thích, thoáng chốc đến thư mà con trai viết cho bà nội cũng không muốn xem, mặt không hề cảm xúc ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
Cha Tống đương nhiên sẽ không ghen với mẹ, vì thế ông ấy rất tự nhiên nhận lấy bức thư mẹ đứa tới lần nữa, nghe mẹ nói tờ giấy trước là chữ Diệp Tiểu Muội luyện, cũng không định trả lại, hai bức thư chồng lên nhau từ từ xem.
Bà nội Tống thấy động tác nhỏ ở trong mắt ông ấy, chủ động hỏi: "Chỗ mẹ còn có chữ bút lông và tranh của Tiểu Muội, con muốn xem không?"
"Muốn." Cha Tống cười nói: "Làm phiền mẹ."
Bà nội Tống không cảm thấy phiền, bà rất nhiệt tình cúi đầu tìm.
Sau khi xem thư của Tống Thanh Huy và tác phẩm tranh chữ không chính quy của Diệp Tiểu Muội, thực ra cha Tống đã không còn mâu thuẫn, chỉ là mẹ Tống còn cắn không chịu nhả ra, ông ấy không tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835730/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.