Có điều đời trước cô cũng không thiếu túi, lấy những thứ này cũng chỉ thêm gấm thêm hoa, mà đồng hồ đeo tay của anh Tống lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bởi vì cô xuyên qua gần một năm, vẫn không học được kỹ năng nhìn bầu trời phân biệt thời gian, mỗi ngày chỉ có thể ngu dốt suy đoán, vô cùng không có cảm giác an toàn, bây giờ có anh Tống vậy thì không cần buồn phiền gì nữa.
Diệp Tiểu Muội cảm động không thôi nhìn anh: "Sao anh Tống lại nghĩ tới tặng đồng hồ cho em…"
Đối xử với cô cũng quá tốt rồi, bởi vì cảm động đến nói không nên lời, vài chữ sau đã bị cô nuốt về trong bụng.
Tống Thanh Huy nghe vậy thì tưởng cô chỉ do tò mò, rất khiêm tốn cười nói: "Trước đó em nói không có đồng hồ cũng không biết thời gian, vừa vặn có cơ hội, nên thuận tiện nhờ người mang một cái đồng hồ hoa mai tới cho em, nghe nói hai năm qua rất lưu hành kiểu này."
Tuy rằng Diệp Tiểu Muội là cô bé ngốc nghếch đáng yêu, trí nhớ vẫn rất khá, ngẫm lại một hồi lập tức nhớ lại cô đã nói lời này lúc nào. Ngay lần đầu tiên anh Tống "hẹn" cô ngày đó, đã là chuyện năm ngoái, vào lúc ấy anh Tống còn vặn vẹo nhăn nhó không chịu tiếp nhận cô.
Không nghĩ tới khi đó anh vừa từ chối cô, vừa nghĩ quà muốn tặng cô ở trong lòng, nói không chừng hồi đó đã thích cô nhưng khó mở miệng. Bây giờ Diệp Tiểu Muội không chỉ vui mừng ngạc nhiên, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835690/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.