Diệp Tiểu Muội lại không thể nói cho anh biết, cô còn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, không dám cướp đàn ông với nữ chính, chỉ có thể lăn qua lộn lại nói cô phải gả vào thành phố, không tiện dây dưa quá nhiều với anh Tống.
Nhưng mà Tống Thanh Huy cũng không tiếp nhận cách nói của cô, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: "Trước đây không phải cô nói không kết hôn cũng có thể yêu đương sao?"
Diệp Tiểu Muội hèn yếu nói: "Vì vậy bây giờ em biết sai có thể sửa mà…"
"Thích tôi là sai lầm?"
"Cái gì?" Tiếng Tống Thanh Huy quá nhỏ, Diệp Tiểu Muội thoáng chốc không nghe rõ lời anh, thế nhưng không ảnh hưởng cô vung nồi, vẻ mặt Diệp Tiểu Muội vô tội nói: "Hơn nữa không phải anh Tống đã từ chối sao?"
Ngược lại ngày đó anh không có biểu đạt rõ, vì thế ngầm thừa nhận hay là phủ nhận đều do cô định đoạt, Diệp Tiểu Muội ném nồi không chút nào nương tay.
Tống Thanh Huy cũng nhớ tình hình ngày đó, trong lòng hơi ngừng tệ, vậy mà quỷ thần xui khiến hỏi: "Vậy bây giờ anh chấp nhận thì sao?"
Diệp Tiểu Muội giống như nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm, trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin nhìn anh: "Chuyện gì vậy?"
Giống như bị ma quỷ ám nói ra câu nói đó, Tống Thanh Huy tưởng mình sẽ hối hận, sẽ nghĩ cách vòng lại, nhưng giờ khắc này trong lòng anh trái lại rất ung dung, giống như tránh thoát một số gông xiềng, cũng không còn thứ gì có thể ngăn cản bọn họ.
Cũng đến lúc này, Tống Thanh Huy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/3835673/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.